Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 253: Chương 253




Cô ta nhếch miệng, nở nụ cười xinh đẹp, trông rất quyến rũ.
"Tôi vốn tưởng rằng sếp Lăng là người giữ mình trong sạch, không ngờ chỉ là giấu đầu lòi đuôi mà thôi.

Cô định câu con cá lớn nên không lọt mắt với con tôm nhỏ đúng không?" Lần này giọng điệu của cô ta khá khinh bỉ.
"Cô Quý, sao cô lại nói như thế? Có phải Lăng Hoa Dao tôi đã có chỗ nào đắc tội với cô đúng không? Nên cô Quý mới tỏ thái độ và ăn nói càn rỡ như thế." Tôi giả ngốc, nhưng nếu cô ta đã nói rõ như thế thì tôi cũng không cần phải lảng tránh nữa.
“Ha… Như vậy mà cũng xem là ăn nói càn rỡ ư?” Cô ta hừ lạnh: “Về chuyện làm ăn ấy… nếu làm được thì làm, chứ đừng đi khắp nơi tìm người chống lưng, còn làm bộ rất kiêu ngạo, nhưng lại âm thầm đi quyến rũ người đàn ông."
“Ồ?” Tôi ồ lên, luôn nhìn về phía Điền Ny, nhưng không có ý định nhượng bộ, dù gì tôi cũng đắc tội với cô ta rồi, bây giờ tôi có làm thế nào cũng không thể vượt qua rào cản này, nên không cần phải làm hòa với cô ta.

“Vậy thì làm phiền cô Quý hãy quay về tra hỏi anh Quý thử xem, tôi đã quyến rũ anh ta như thế nào?” Tôi hiểu ý câu con cá lớn của cô ta, chắc chắn cô ta đang ám chỉ chuyện Quý Thanh Viễn đã ra tay giúp tôi giải quyết kỳ hạn công trình.
Nhưng nếu Quý Thanh Viễn đã dám làm như vậy thì chắc chắn sẽ không bị cô ta chi phối, bằng không Quý Thanh Viễn sẽ không dám đá nhà họ Điền ra khỏi Hằng Viễn.
Từ đó có thể thấy, trước mặt Quý Thanh Viễn, Điền Ny chỉ là con cọp giấy, chẳng phải vừa nhìn thấy Quý Thanh Viễn đã biến thành cô vợ ngoan ngoãn nghe lời rồi à?
Tôi lại có ấn tượng tốt về Quý Thanh Viễn.
"Về chuyện làm ăn thì mỗi người có một cách riêng.

Lăng Hoa Dao tôi vẫn chưa đến nỗi dùng mấy thủ đoạn không ra gì đó, để làm chuyện mờ ám, càng không trơ mặt mo ra làm hành động lũng đoạn thị trường.

Tôi chỉ là người làm ăn nho nhỏ, chứ không có vốn liếng như cô Quý đây."
Tôi nói rất đúng mực, không nóng không lạnh, nhưng rất có trọng lượng, hơn nữa tôi cũng dự đoán, cô ta sẽ không dám quay về nói với Quý Thanh Viễn.
"Mong cô Quý giơ cao đánh khẽ, đừng đùa bỡn những doanh nhân nhỏ như chúng tôi, bởi vì chiếc mũ này quá lớn, nên tôi đội không nổi." Tôi mỉm cười, cũng không hiếu chiến mà nói thẳng: “Vậy tôi không làm lỡ thời gian của cô Quý nữa, tôi đi trước."
Dứt lời, tôi xách túi lớn túi nhỏ sải bước đi ra ngoài, khiến Điền Ny nghẹn họng đến mức không có cơ hội để trả lời.


||||| Truyện đề cử: Thư Ký Là Vợ Tương Lai Của Lục Tổng |||||
Tôi thầm nghĩ, cái quái gì vậy, cô mới là người làm lỡ chuyện của người khác đấy, đã cướp chuyện làm ăn của mình, còn thị uy trước mặt mình nữa, thật sự quá coi thường mình.
Tôi lên xe đi thẳng đến nhà Từ Quốc Thiên, để thăm đứa nhỏ và Thẩm Bạch Băng, bởi vì Từ Quốc Thiên vẫn có ích với tôi, dù gì tôi cũng phải để mắt tới tên tiểu nhân Tân Hạo Đình kia mọi lúc mọi nơi, tôi không có ý định trừng trị anh ta, nhưng anh ta lại không có ý tốt với tôi.
Chí ít, luôn có mấy người bụng dạ khó lường muốn lợi dụng anh ta.
Thấy tôi đến, Thẩm Bạch Băng rất nhiệt tình, kéo tôi đi thăm con của cô ta, đứa bé thật sự rất dễ thương, trắng trẻo mềm mịn, đã biết bò rồi.
Thẩm Bạch Băng luôn phàn nàn với tôi rằng, bây giờ Từ Quốc Thiên làm việc không được như ý cho lắm, bởi vì Tân Hiểu Lan luôn tham gia vào việc của công ty, nên người ở bên dưới ai oán khắp mọi nơi, nói bây giờ đã không còn là Đỉnh Hâm của ngày xưa nữa, thật sự đã thay hình đổi dạng rồi.
Thật ra tôi không thích nghe cô ta nói đến mấy điều này, bởi vì tôi hoàn toàn không muốn biết chuyện của hai người đó.
Nếu không phải bọn họ luôn chắn đường tôi thì tôi cũng chẳng muốn để tâm đến bọn họ, cứ tách biệt như hai đường thẳng song song đừng bao giờ gặp lại thì tốt, trong lòng sạch sẽ.
Tôi trò chuyện với cô ta cho đến giờ tan làm, mới đứng dậy chào tạm biệt, cô ta khăng khăng muốn giữ tôi lại dùng bữa tối, nhưng tôi từ chối, bây giờ vẫn chưa cần thiết hỏi Từ Quốc Thiên quá nhiều, để cậu ta khỏi bị áp lực.


Tất nhiên thời gian cho chuyện này sẽ không phụ lòng người, hơn nữa có thể có bao nhiêu người lòng lang dạ sói giống như Tân Hạo Đình cơ chứ?
Con đường này chỉ có thể nối tiếp nhau.
Trên đường về, tôi lái xe vu vơ, nhìn bảng quảng cáo khổng lồ của tiệm buôn bán ở ven đường, không ngờ trong đó có một tấm của Mạc Tiểu Kiều, tôi khẽ cười, khoan hãy nói, gương mặt đó thật sự rất giống tôi.
Không ngờ tôi đã bất tri bất giác đi sai đường.

Tôi cũng không biết tại sao mình lại chạy về phía Cảnh Sơn Nam Uyển? Tôi nhất thời hoảng hốt, ngừng xe ở bên đường..