Điện thoại vang lên một lúc lâu sau Vệ Triết mới nhấc máy. Tôi run giọng nói với Vệ Triết: "Vệ Triết, anh đang ở đâu? Điều tra cho tôi chuyện Bùi Thiên Vũ xảy ra tai nạn xe cộ, sân bay cao tốc".
“Chị Dao, chị đừng sốt ruột, khi nhận được tin tức thì tôi đã điều tra rồi!” Có lẽ Vệ Triết nghe thấy giọng tôi nói năng lộn xộn nên liền an ủi tôi: “Chị đang ở đâu?"
“Tôi đang ở bệnh viện!” Tôi hít một hơi thật sâu: “Nói cho tôi biết kết quả đi."
"Nhất định! Chị chú ý an toàn, muốn tôi gọi Hồ Nguyệt đến ở cùng chị trong bệnh viện không?" Anh ta hỏi tôi, có thể là anh ta cảm thấy tâm trạng tôi không tốt cho lắm.
“Tôi không sao!” Tôi vội nói, sau đó hỏi anh ta: “Anh có biết tình trạng vết thương của anh ấy không?"
Vệ Triết ở đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, sau đó mới nói: "Theo nhân chứng, rất nghiêm trọng!"
Tôi cảm thấy hai mắt mình chợt tối sầm lại, có thể nói ra từ rất nghiêm trọng từ miệng họ, vậy chắc chắn không phải việc nhỏ.
“Nghiêm trọng như thế nào?” Tôi hoang mang lo sợ mà hỏi.
"Chị Dao, chị thả lỏng chút đi! Tôi đang điều tra, tôi sẽ cho chị biết ngay khi có kết quả. Cát nhân đều có thiên tướng, chị đừng lo lắng!" Anh ta an ủi: "Tôi cúp máy trước, sẽ gọi cho chị sau!"
Tiếng ngắt kết nối vang lên, lòng tôi như phát lạnh, rất nghiêm trọng!
Tôi bất giác ôm đầu, trong lòng hò hét "Thiên Vũ, đừng có chuyện gì! Anh nhất định đừng có chuyện gì!"
Không biết đã qua bao lâu thì đột nhiên có người vươn tay túm lấy tôi, tôi kinh ngạc nhìn lên, hóa ra là Hồ Nguyệt.
“Em đến rồi à?” Tôi nói khẽ, nhưng tay tôi đã nắm chặt lấy tay cô ấy.
"Chị Dao, chị đừng hoảng! Nhất định không sao đâu!" Hồ Nguyệt nhẹ giọng an ủi tôi.
Thời gian trôi qua, mỗi giây mỗi phút trái tim tôi lại thêm đau đớn, cũng hoang mang hơn.
"Hồ Nguyệt, nghĩ cách hỏi thăm xem bao lâu rồi? Anh ấy vào bao lâu rồi? Sao còn chưa ra?" Tôi suy sụp kéo Hồ Nguyệt, lúc này, cô ấy là chỗ dựa duy nhất của tôi.
Hồ Nguyệt nhanh chóng đứng dậy, nhưng tay tôi đang liều mạng kéo cô ấy. Cô ấy nhìn tôi, tôi chợt buông cô ấy ra, nói lung tung: "Hỏi một chút!"
Cô ấy xoay người rời đi, tôi không ngừng xoa xoa tay, nhìn về phía cửa. Tôi thấy ánh mắt Lý Tân Nhị luôn nhìn chằm chằm về phía tôi, giống như hai luồng sáng lạnh quỷ dị.
Vào lúc này, tôi nhìn thấy Lý Tân Nhị đang đi về phía tôi sau khi chạm mắt tôi.
Nhưng tôi không nhìn cô ta, mắt tôi luôn hướng về cánh cửa phòng cấp cứu, tôi chỉ mong nó sẽ sớm mở ra, càng muộn thì hy vọng càng xa vời.
Ánh mắt của tôi bị thân thể của Lý Tân Nhị chặn lại, tôi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt của cô ta, lạnh lùng nói: "Tránh ra!"
"Lăng Hoa Dao! Không ngờ cô có can đảm quá nhỉ?" Cô ta vẫn không tránh ra mà ngăn chặn trước mặt tôi, trầm mặc nhìn tôi đang ngồi ở chỗ đó: "Cô đang thách thức ai?"
"Là ai cũng không quan trọng! Tôi khuyên các người đừng quá tự cho là đúng!" Tôi không nhượng bộ chút nào đâu. Thật sự cho rằng thực lực của các người có thể che trời sao? Ai cho các người tự tin đó? Đừng quên, đây vẫn là xã hội pháp chế, nhà họ Bùi các cô ở đây vẫn không thể một tay che trời! Trước nay chưa từng thấy người độc đoán như vậy, thăm bạn bè mà còn phải hạn chế gặp sao?"
Tôi nhìn Lý Tân Nhị với khí thế bức người: "Can đảm? Hôm nay tôi sẽ nói cho cô biết, tôi chưa từng sợ ai!"
"Lăng Hoa Dao, cô thật là ngang tàng! Vậy thì sao? Cô cố chấp như vậy cũng vô dụng. Cho dù cô ngủ với anh ấy, tôi cũng không ngại. Anh ấy vẫn là của tôi, tôi chỉ coi anh ấy đang chơi một món đồ chơi mà thôi!" Giọng điệu của Lý Tân Nhị khinh thường và đầy chế giễu.
"..." Tôi nhìn cô ta, thực sự rất sốc. Những lời như vậy lại được thốt ra từ miệng cô ta. Khỏi phải nói, nó thật sự khiến tôi phải nhìn cô ta với cặp mắt khác xưa.
“Vậy thì cô đúng là rộng lượng!” Tôi đứng lên, cao hơn cô ta mười cm, đứng thẳng lên tất nhiên sẽ có khí thế hơn cô ta: “Vậy thì để tôi nói cho cô biết, cho dù là đồ chơi, vậy thứ anh ấy thích nhất cũng là món đồ chơi là tôi."
Câu này của tôi khiến khuôn mặt của Lý Tân Nhị trở nên u ám ngay lập tức, nét mặt thanh tú vẫn đang cười ban nãy trông giống như một bức tượng tạc bằng đá, không có một chút sức sống. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy phiên bản này của Lý Tân Nhị, trông như đội quân đất nung vừa mới khai quật, hình ảnh tuy rất sống động nhưng không được tươi tắn.
"Lăng Hoa Dao!"
Nhưng đúng lúc này, ánh sáng trên cửa phòng cấp cứu vốn đang sáng lại đột nhiên vụt tắt, cánh cửa mở ra.