Tôi lại chợt nhớ ra một chuyện, vội vàng nói với Trương Kính Tùng: “Đúng rồi, từ sau khi Bùi Thiên Vũ bị thương, em cũng chưa nhìn thấy Lộc Minh, cũng chẳng có tin tức gì, chẳng lẽ Lộc Minh cũng bị thương rất nặng à?”
Vừa nói, tôi vừa nhìn Trương Kính Tùng với vẻ mặt thắc mắc.
Trương Kính Tùng gật đầu nói: “Em nói đúng, có lẽ Lộc Minh cũng đã bị thương!”
“Đúng vậy, khi vụ tai nạn xảy ra, anh ta và Bùi Thiên Vũ đã ngồi chung một chiếc xe. Dựa vào tình trạng của chiếc xe đó, có lẽ Lộc Minh cũng bị thương rất nặng!”
Tôi nhớ lại cảnh tượng khủng khiếp ngày hôm đó, chiếc xe bị hư hỏng rất nặng.
“Hoa Dao, hãy tin anh, Bùi Thiên Vũ sẽ không sao đâu! Em cứ thả lỏng bản thân đi!” Trương Kính Tùng cũng sợ tôi nhớ lại chuyện này nên vội vàng an ủi tôi: “Chúng ta cần phải suy nghĩ mọi chuyện cho thấu đáo!”
Tôi đành bất lực gật đầu, nói: “Cũng chỉ có thể như vậy, em không thể biết được tình hình của anh ấy, chỉ có thể đợi thôi.”
“Anh Kính Tùng, anh hãy giúp em theo dõi tiến độ dự án bên phía Bác Duệ Thiên Vũ, nhất định phải cẩn thận, đừng để xảy ra sơ suất, đừng để Bùi Du Thanh nắm được điểm yếu của chúng ta mà gây khó dễ.”
Vừa lúc đó có tiếng gõ cửa phòng làm việc, tôi nói với ra: “Mời vào!”
Cửa vừa mở, Hồ Nguyệt bước vào, cô ấy nhìn tôi thật sâu và nói nhỏ: “Chị Dao, hai cảnh sát đó lại đến rồi.”
Tôi chơi nhíu mày, nói với cô ấy: “Vậy thì mời vào đây!”
Tôi nghĩ thầm, họ đến rất đúng lúc, vừa hay tôi có chuyện muốn hỏi họ.
Trương Kính Tùng liếc nhìn tôi nói: “Vậy anh ra ngoài trước, em đừng nóng giận quá, phải giữ bình tĩnh, có chuyện gì thì nói với anh, chúng ta sẽ bàn bạc với nhau.”
Tôi gật đầu, Trương Kính Tùng quay người bước ra ngoài.
Hồ Nguyệt bước vào cùng với hai nhân viên cảnh sát.
Lần này tôi chẳng hề niềm nở gì cả, cứ ngồi im trên ghế, nhìn thấy hai tên cảnh sát đi vào, lạnh lùng nói: “Hai vị, mời ngồi.”
Sau tên cảnh sát liếc nhìn nhau rồi ngồi xuống ghế.
Tôi nhìn họ, chủ động lên tiếng: “Lần này hai vị đến là cần tôi giúp đỡ gì à?”
Người lớn tuổi hơn nói: “Đúng vậy, tôi vẫn còn một số việc cần xác minh với cô Lăng.”
Tôi gật đầu, bình tĩnh nói: “Được, mời nói.”
“Khi Lưu Bảo Câu gọi điện cho cô, bên cạnh còn có ai khác không?”
“Không có, chỉ có mình tôi ở đây thôi.” Tôi trả lời rất nhanh: “Sau khi nhận được điện thoại, tôi rất sốt ruột, vội mang theo túi xách đi thẳng tới đó. Đúng rồi, anh ta không nói địa chỉ cho tôi biết mà chỉ gửi qua điện thoại.”
Tôi nói xong, lục lại tin nhắn kia rồi đứng dậy đi qua đó, ngồi ngay chiếc ghế sô pha chủ vị, không hề giấu giếm mà đưa cho họ đọc tin nhắn.
Thật ra tôi hơi bất đồng với hai tên cảnh sát này.
Họ nhìn vào địa chỉ trên điện thoại của tôi, sau đó người lớn tuổi hơn hỏi: “Anh ta đã nói gì khi gọi điện cho cô?”
Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy sắc bén, vì lần trước anh ta cũng đã hỏi câu hỏi này.
Anh ta thấy tôi không nói gì, cũng nhìn tôi bằng ánh mắt tương tự.
Tôi lặp lại rõ đầu đuôi cho anh ta nghe, lúc đó, Lưu Bảo Câu hẹn gặp tôi, nói có tin tức liên quan đến Bùi Thiên Vũ.
Sau đó, tôi không cho họ có cơ hội hỏi tiếp, tôi đã đặt câu hỏi khác.