Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 326



Sảnh lớn đột ngột bừng sáng khiến mọi người hơi giật mình chút đỉnh, ngay sau đó, tất cả màn hình lớn chợt sáng lên, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Lúc này trên màn hình lớn đang phát một đoạn phim ngắn. Tất nhiên tôi đã xem đoạn phim này rồi, nội dung là những gì đã xảy ra trước cổng trường học vào ngày sinh nhật của Điềm Điềm. Khi đó Tân Hạo Đình ôm Điềm Điềm bước ra khỏi cổng trường, đến chỗ đỗ xe lấy quà, sau đó Tân Hiểu Lan đi tới…

Tất cả những người có mặt ở đây vẫn chưa hiểu gì cả, trố mắt nhìn nhau hỏi: “Cái gì đây?”

Ngay cả tôi cũng sững sờ hồi lâu, là ai làm? Ha ha, xem ra ở chỗ này tôi cũng có người giúp.

Ánh mắt của tôi không kiềm được mà quét về phía người vừa nãy cùng đi tới chỗ chúng tôi với Tân Hạo Đình – Từ Quốc Thiên. Ở đây nếu nói còn ai biết rõ mọi chuyện, vậy chỉ có thể là cậu ta.

Quả nhiên, sau khi nhận được ánh mắt của tôi, Từ Quốc Thiên lặng lẽ cau mày.

Người hóng chuyện có cách nghĩ riêng của mình, khi khung cảnh trên màn hình được phát lại lần hai, bỗng có người lớn tiếng hét lên: “Ôi chao! Đó không phải Tân Hiểu Lan hả? Sao lại…”

Tiếng thét chói tai này chẳng khác gì tiếng sét đánh ngang tai, thu hút càng thêm nhiều người hướng mắt về màn hình, ai ai cũng chăm chú nhìn mấy tấm hình được phát đi phát lại.

Cuối cùng cũng có người to gan đưa ra suy đoán: “Đó chẳng phải Tân Hiểu Lan hả? Thì ra là cô ta tự vác cái bụng lớn tới nhà trẻ kiếm chuyện? Cũng trâu bò quá ta, vừa xuống xe đã đánh người?”

“Uầy… ông nhìn kìa, thấy không, cô ta đạp người khác không ngừng nghỉ luôn, ôi chao…”

“Xe cứu thương tới rồi… Lăng Hoa Dao người ta chẳng hề động đậy chút nào? Còn để yên cho cô ta đánh nữa…”

Cảnh tượng kia khiến người khác sợ chết khiếp, có người hoảng tới nối lấy tay che miệng, kinh hãi thét lên.

Tôi thu tầm mắt về, nhìn lướt Lý Tân Nhị và Điền Ny cũng đang ngước mắt nhìn màn hình.

Lúc này Tân Hiểu Lan đã không còn bình tĩnh như trước, cô ta chỉ vào màn hình lớn, ra sức gào thét, để lộ bộ mặt xấu xí vốn có của mình, bản chất của cô ta đã trở về như cũ rồi.

“… Ai? Là ai làm?” Sau đó, cô ta bỗng quay phắt về phía Tân Hạo Đình: “Không phải anh nói…”

“Cô câm miệng lại cho tôi!” Tân Hạo Đình nghiêm mặt quát cô ta một tiếng.

Từ Quốc Thiên lớn tiếng nói: “Thật sự thủ tiêu sạch sẽ rồi, là ai làm?”

Tân Hạo Đình chợt quay đầu nhìn tôi, hung tợn gần nhẹ một tiếng đầy lạnh lùng: “Lăng, Hoa, Dao…”

Tôi giang tay, nhún vai nói: “Sao? Chân tướng vừa bày ra trước mặt thì đã luống cuống rồi à?”

“Đi tra thử là ai làm!” Từ Quốc Thiên căm tức ra lệnh, xem ra cậu ta đã sắp xếp ổn thỏa, không để lại chút dấu vết nào, bằng không cậu ta cũng không dám mạnh miệng tới vậy.

Tân Hạo Đình hừ một tiếng với cậu ta, còn không mau đi tắt màn hình.

“Vâng…” Từ Quốc Thiên vội vàng chạy ra ngoài, chưa được vài giây đã vội quay trở lại: “Phòng… phòng máy bị khóa rồi!”

Trên mặt Hồ Nguyệt lộ ra biểu cảm xem thường, trợn trắng mắt nói: “Tắt gì nữa mà tắt? Mọi người đã sớm nhìn rõ hết rồi, chẳng lẽ còn định moi tròng mắt của tất cả những người đã thấy ra nữa hay gì? Bản thân đã làm chuyện gì chẳng lẽ không tự biết sao? Còn dám ưỡn ngực trâng tráo hắt nước bẩn lên người người khác nữa chứ, có phải mấy người cho rằng mình đã trả tiền bịt miệng hết rồi nên có thể thẳng lưng làm bậy không? Đồ không biết xấu hổ!”

Tân Hiểu Lan lộ nguyên hình, nhìn Hồ Nguyệt: “Cô câm miệng, cô là cái thá gì chứ?”

“Tôi chẳng là ai cả, không quản được miệng mình đâu, thích nói gì thì nói, thích làm gì thì làm, dù mấy người đã bỏ tiền thủ tiêu chứng cứ, nhưng hai mắt của ông trời vẫn còn mở, nói dối sẽ bị sét đánh chết đấy. Bà Tân à, nếu bà vẫn chưa hiểu, đúng lúc lắm, tới…”

Nói đến đây, Hồ Nguyệt xoay người dựng cái ghế bị bà ta đẩy ngã dậy, vác tới trước màn hình, nói tiếp: “Tới sẽ ngồi xuống, nhìn cho kỹ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi hãy mở miệng mắng người khác.”

Quần chúng hóng chuyện há miệng cười vang: “Mấy người nhà này đúng là kinh tởm, năm lần bảy lượt khiêu khích Lăng Hoa Dao! Thú vị tới vậy hả? Dù sao cũng từng sống chung với nhau nhiều năm vậy rồi, cần gì phải làm thế chứ!”

“Nhà họ Tân mấy người đúng là giỏi ngậm máu phun người, trợn mắt nói dối mà, không sợ gặp báo ứng hả. Mọi người cũng thấy rồi nhỉ? Tới hôm nay mà họ cũng dám mặt dày mặt dạn tính kế sếp Lăng, Tân Hạo Đình à, xem ra đây chính là kế hoạch mà anh sắp đặt từ trước, muốn làm nhục chị Mạn của tôi trước mặt mọi người, đúng không?”

“Hồ Nguyệt, cô đừng có mà nói bậy!” Trên mặt Tân Hạo Đình thoáng hiện vẻ bất lực.

“Còn muốn nói xạo nữa hả?” Hồ Nguyệt giương mắt nhìn anh ta, chẳng hề sợ hãi đáp trả: “Vậy nên sau này nếu chưa biết rõ chân tướng thì tốt nhất đừng có há miệng xen vào, đặc biệt là giả ngây giả dại hùa theo làm lớn chuyện, ai biết mấy người ôm mục đích gì chứ? Giả vờ như thể mình là sứ giả hòa bình hả, đã nắn thẳng lại tâm tư của mình chưa? Sống cho ra con người đi!”

Tôi vẫn mỉm cười Điền Ny cùng và Lý Tân Nhị như trước, lúc này, gương mặt của hai người họ có thể nói là cực kỳ khó coi.

“Tôi cũng phục anh thật đấy sếp Tân, anh đúng là coi tiền như rác, cứ thích bày ra cho người ta đến phá, lần này không ăn vụng nữa mà chuyển sang kích động đám đông vu oan cho chị Mạn, đây là sân nhà anh đấy, anh tính phá ai vậy?”

“Ôi chao! Sao náo nhiệt quá vậy? Vẫn chưa khai tiệc mà nhỉ?”