Một giây sau, cuối cùng cánh cửa kia cũng được mở ra trước mặt chúng tôi.
Tôi vội vàng nhìn vào trong, liếc nhìn vị trí mà tôi vừa mới nhìn thấy Lộc Minh.
Trên bàn vẫn còn đồ ăn, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Lộc Minh đâu nữa.
Tôi hơi thất vọng tiến lên một bước về phía cửa, muốn xem tình hình trong phòng.
Người mở cửa chặn cửa lại ngay, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén, lạnh lùng hỏi: "Cô tìm ai?"
Đào Tuệ San mỉm cười nhìn người đàn ông, dịu dàng nói: "Sao cậu lại hung dữ như vậy? Tôi chỉ muốn tìm cậu Lộc, tôi có chuyện muốn nói với cậu ấy."
Tôi thật sự khâm phục lòng can đảm của Đào Tuệ San.
Người đàn ông không hề bị mua chuộc, mà nhìn Đào Tuệ San từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn về phía tôi, không vui nói: "Cậu Lộc gì chứ, ở đây chẳng có cậu Lộc nào cả?"
“Lúc nãy tôi còn nhìn thấy cậu ấy.” Đào Tuệ San không cam lòng nói: “Tôi chỉ muốn hỏi cậu ấy chút chuyện, chỉ dăm ba câu thôi mà.”
Người đàn ông liếc nhìn Đào Tuệ San đáp: "Vậy thì cô hãy đi vào trong mà tìm, xem thử cậu Lộc của cô có ở bên trong hay không?"
Tôi vươn tay kéo Đào Tuệ San, chỉ sợ cô ấy sẽ thật sự xông vào.
"Thôi bỏ đi, nếu anh ta không có ở đây thì thôi. Có lẽ chúng tôi đã nhìn nhầm." Dứt lời, tôi liền kéo Đào Tuệ San quay về phòng của chúng tôi.
Đào Tuệ San nhìn tôi hỏi: "Em đã nhìn thấy rõ chưa? Cậu ta có ở trong phòng không?"
Tôi lắc đầu đáp: "Không có, em đã nhìn thấy hết mấy người trong phòng, nhưng không nhìn thấy anh ta, chẳng lẽ anh ta đã rời đi rồi ư? Nhưng em đâu có nhìn thấy ai bước ra ngoài, chẳng lẽ em thật sự đã nhìn lầm rồi sao?”
Đào Tuệ San xua tay nói: "Thôi bỏ đi, em đừng nghĩ nữa. Chị cảm thấy nếu em muốn xác định mình có thật sự nhìn thấy Lộc Minh hay không, vậy thì chúng ta sẽ gõ cửa tìm, nếu bọn họ nói không có... Em cảm thấy thế nào?"
Đào Tuệ San mở to đôi mắt hạnh nhân nhìn tôi, ánh mắt đầy ẩn ý.
Tất nhiên tôi hiểu ý của cô ấy, nhưng không nhịn được trả lời: "Đó chính là anh ta không muốn gặp em."
"Ồ... đúng rồi. Chắc chắn cậu ta không muốn gặp em, nên mới ẩn nấp, chị nghĩ cậu ta đang ở trong căn phòng đó." Đào Tuệ San nói một cách chắc nịch.
Tôi thở dài, lắc đầu bất đắc dĩ, thật ra tôi cũng nghĩ tới vấn đề này rồi.
Đúng lúc này, đồ ăn mà chúng tôi đã đặt được mang tới.
Điềm Điềm giống như chú mèo con tham ăn, nhanh chóng chạy tới bằng đôi chân ngắn ngủi, để xem thử mình sẽ ăn gì.
Đào Tuệ San vỗ vai tôi nói: "Chúng ta cứ ăn cơm trước đã hẵng nghĩ cách, đừng ảnh hưởng đến niềm thích thú của bố mẹ."
Vừa nghe Đào Tuệ San nói thế, tôi vội vàng thu hồi cảm xúc của mình, đúng vậy, không dễ gì tôi mới dẫn người nhà đi chơi, không thể làm mọi người mất hứng được.
Tôi vội gọi bố mẹ cùng đến đây, Đào Tuệ San gọi khá nhiều món, trông có vẻ ăn rất ngon miệng. Thật ra, mấy ngày nay ở thủ đô, tôi chưa được ăn một bữa đàng hoàng, cộng thêm hôm nay lại được ngâm mình trong suối nước nóng, đã sớm đói bụng đến rã rời rồi. Vừa nhìn thấy đồ ăn với đủ loại màu sắc và hương vị ở trước mặt, trong lòng tôi chợt dâng lên cảm giác hạnh phúc.
Đồ ăn ở đây rất hợp khẩu vị của bố, khiến ông luôn miệng khen ngon, còn nói ăn xong sẽ đi ngâm mình một lúc.
“Ở phương Bắc, bố luôn ngâm mình, nhưng bố đã ở đây lâu như vậy vẫn chưa được hưởng thụ đãi ngộ này.” Bố tươi cười nói, rồi gắp một miếng thịt sườn bỏ vào miệng, xem ra ông cũng rất đói.
“Bố, hôm khác con sẽ làm một thẻ VIP cho bố, đến lúc đó bố muốn tới lúc nào thì tới, ngâm mình mệt rồi thì ngủ, đói thì ăn.” Đào Tuệ San vội hứa hẹn.
“Không… đừng, đừng lãng phí tiền bạc.” Bỗ tôi vẫn rất khách sáo từ chối.
"Thẻ VIP sẽ không mất tiền, là bọn họ..." Đào Tuệ San khẽ nói một cách thần bí: "Tặng quà để tạo mối quan hệ."
Bố nhìn Đào Tuệ San, rất ngạc nhiên nói: "Còn có đãi ngộ như vậy ư?”
Đào Tuệ San cười xấu xa, đắc ý gật đầu nói với bố: "Đúng vậy, là bọn họ tặng quà cho chúng ta. Trong tay con đang có một tấm thẻ, để hôm nào con mang tới cho bố, khi nào bố muốn tới thì cứ việc nói với con một tiếng, con sẽ đón bố mẹ cùng đến đây."
Tôi lườm Đào Tuệ San, khẽ nói đùa với bố: "Chị ấy đang tham nhũng."
Mặc dù tôi chỉ nói đùa, nhưng cả hai đều ngầm hiểu.
Đào Tuệ San chỉ cười đắc ý, cũng không phủ nhận, ngược lại còn nói khoác không biết ngượng: "Chị không thể dựa vào bố mẹ để đạt được mục đích à?"
Đợi đến khi chúng tôi rời đi, trời đã rất khuya rồi.
Lúc chúng tôi vừa mới xuống lầu, người ở trong căn phòng kia cũng bước ra, nhưng tôi không nhìn thấy bóng dáng của Lộc Minh.
Nhưng tôi chắc chắn mình không nhìn lầm, rõ ràng ban nãy tôi đã nhìn thấy Lộc Minh.
Nhưng tại sao bọn họ lại không thừa nhận, người đó là Lộc Minh?
Trên đường đi, bố mẹ tôi và Điềm Điềm đều đã mệt, liên tục gật gù, chỉ có tôi là vẫn còn tỉnh táo để lái xe.
Về đến nhà, Điềm Điềm đã ngủ rất say, tôi bế con bé vào phòng sắp xếp ổn thỏa, cũng bảo bố mẹ mau đi ngủ sớm, rồi một mình lặng lẽ rời đi, muốn đến chỗ của Y Mộc xem thử, đã mấy ngày rồi tôi không gặp cô ấy, nên muốn hỏi cô ấy thử xem cô ấy đang bận chuyện gì.
Nhưng tôi đã gõ cửa rất lâu vẫn không có ai trả lời, xem ra cô ấy vẫn chưa về.
Tôi móc điện thoại ra gọi cho cô ấy ngay, điện thoại liên tục đổ chuông nhưng không có ai nghe máy, tôi thở dài, đang định ngắt máy thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ xa đến gần.