Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 361



Vệ Triết đến nhà tôi vào sáng sớm và cho tôi xem nội dung trong USB, bên trong là toàn bộ sự thật được điều tra từ đầu đến cuối.

Vệ Triết nói với tôi: "Thật ra sau khigiám đốc Trương đưa chị đến bệnh viện, tôi đã kiểm tra camera giám sát trên sân thượng nhưng không phát hiện được gì, thời gian xảy ra sự cố mà thiết bị ghi hình ghi được đã bị bôi đen."

"Bởi vì Quốc tế Tinh Quang là khách sạn của Bác Duệ Thiên Vũ nên tôi không dám xâm nhập vào hệ thống của bọn họ, nhưng từ những dữ liệu trong cái USB này thì rõ ràng là có người giỏi hơn chúng ta, hay nói cách khác, rất có thể những dữ liệu này là đến từ..."

Vệ Triết không nói hết câu nhưng cả hai chúng tôi đều hiểu ý nhau, đương nhiên tôi biết anh ta muốn nói gì?

Trong cái USB này có toàn bộ nhân chứng vật chứng cũng đã đủ khiến tôi cảm thấy cực kỳ buồn cười rồi, những tư liệu này đến quá mức trùng hợp khiến tôi vừa liếc mắt đã thấy ngay, có lẽ người đứng phía sau thao túng không quá hài lòng với biểu hiện của tôi chăng?

Đó là cậu bé chăn ngựa của HeLa, A Li, người không liên quan gì đến tôi và cũng chưa từng gặp mặt bao giờ.

Vệ Triết nhìn thấy vẻ ngập ngừng của tôi thì chợt lên tiếng hỏi: "Chị Dao, có cần tiếp tục điều tra không? Tôi không tin A Li lại làm ra loại chuyện thế này, nói không chừng cậu ta chỉ là người chịu tội thay thôi."



Tôi lạnh lùng nói: "Tiếp tục tra, vì đã có người chịu tội thay nên đương nhiên không thể để cho bọn họ phải hi sinh một cách oan uổng được, dù sao chuyện này muốn kết thúc cũng phải có lý do, nhưng không có nghĩa là tôi không muốn tìm ra sự thật."

Vệ Triết gật đầu đáp: "Hiểu rồi, Chị Dao."

"Để Hồ Nguyệt và bộ phận pháp lý nhanh chóng lên kế hoạch đi, tôi sẽ tổ chức một cuộc họp báo ở đại sảnh tầng một của toà nhà Cẩm Huy, thời gian cụ thể là vào 10 giờ sáng ngày mốt, sau đó lên danh sách mời hết những phương tiện truyền thông có tiếng nói đến đó, đừng bỏ sót một ai. Hãy thông báo cho luật sư Khâu, bất kể là cá nhân, tập thể hay doanh nghiệp đều phải gửi thư khởi tố bọn họ, không bỏ qua cho bất cứ ai, đồng thời yêu cầu bọn họ bồi thường và công khai xin lỗi tôi. Tiếp đó đến cơ quan Công an để lập hồ sơ những kẻ đã nhận tiền để bôi đen, làm thuỷ quân, trở thành anh hùng bàn phím, tôi muốn truy cứu trách nhiệm pháp lý đối với bọn, tôi muốn bọn họ phải trả giá cho hành động của mình.”

Vệ Triết nghe xong những lời tôi vừa nói thì không nhịn được bật cười thành tiếng: "Chị Dao, chị nên làm chuyện này từ sớm mới đúng, tôi đã chờ câu nói này của chị từ lâu lắm rồi. Có vài người đúng là không biết xấu hổ, chị yên tâm đi, tôi nhất định sẽ luôn ở bên cạnh hộ tống cho chị."

"Con người ta một khi đã có mục đích thì nhất định sẽ không từ thủ đoạn nào cho đến khi đạt được mục đích của mình, chỉ cần cách này không được sẽ lập tức chuyển sang cách khác. Nếu ai đó giở thủ đoạn chống lại tôi, tôi cũng không thể cứ để bọn họ xâu xé bản thân mãi được, thật sự cho rằng Lăng Hoa Dao tôi là quả hồng mềm đấy à?"

"Từ hôm nay trở đi, Lăng Hoa Dao tôi sẽ mở to mắt mà trả thù, nếu trận chiến này tôi cứ mãi làm con rùa rụt cổ thì e rằng sau này Lăng Hoa Dao tôi chỉ có thể về nhà chăm con thôi."

Giọng điệu của tôi ngày càng trở nên nham hiểm, tôi chắc chắn cục diện này là do Lí Tân Nhị lập ra, mặc dù ngày đó cô ta không xuất hiện trong buổi tiệc rượu nhưng Bùi Thiên Vũ đã từ chối cuộc hôn nhân do gia đình sắp đặt ngay trong cuộc họp cổ đông, chuyện này giống như một cái tát tát thẳng vào mặt của cô ta, khiến cô ta nung nấu ý định trả thù.

Chuyện kết hôn không thành là do số phận của cô ta, nhưng đụng đến tôi thì coi như cô ta đã chọn nhầm mục tiêu rồi.

Tôi không biết lý do nhưng mối thù giữa tôi và Lí Tân Nhị không phải chỉ mới hình thành ngày một ngày hai, dường như đã ươm mầm bén rễ từ rất lâu rồi vậy.



Kể từ khi tôi nhìn thấy nụ cười quỷ dị của cô ta trước cửa biệt thự của tôi thì mọi chuyện đã được định trước rồi, giữa tôi và cô ta nhất định phải có một người sống một người chết.

"Vệ Triết, thông báo cho Hồ Nguyệt tổ chức một cuộc hội nghị cấp cao ở công ty chúng ta, tôi sẽ ra ngoài với anh."

Vệ Triết tiến lên trước một bước: "Chị Dao, chân của chị."

“Không có gì.” Tôi nhìn về phía đám phóng viên đang ở dưới lầu: “Tôi phải đi ra ngoài."

Mẹ tôi thấy tôi như vậy thì hết sức sốt ruột: "Ầy, không được đâu, những người đó giống như phát điên rồi, bệnh tình của con vừa mới chuyển biến tốt đừng quá gượng ép bản thân mà mất cả chì lẫn chài."

Đến tận lúc này, một người đàn ông như bố tôi vẫn có thể nói ra những lời hết sức bình tĩnh: "Trước sau gì cũng phải đối mặt, nên nhớ cái ác không bao giờ lấn át được cái thiện."

"Con ra ngoài để thông báo về quyết định của mình, đồng thời cũng là để cho bọn họ rời khỏi đây." Nói xong, tôi bước từng bước khó khăn lên lầu chỉ với một chân sau đó tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo rồi mới thong thả đi xuống lầu, Vệ Triết đã thông báo cho Hồ Nguyệt chuẩn bị họp xong xuôi cả rồi.

Nhờ sự giúp đỡ của Vệ Triết tôi mới có thể bước đến trước cổng chính, sau khi hít một hơi thật sâu, tôi giơ tay đẩy cửa rồi kiên định bước ra ngoài.

Đám phóng viên nhìn thấy người từ đầu đến cuối chưa từng ra mặt như tôi xuất hiện thì lập tức bao quanh trước cửa, hướng về phía tôi hô to những vấn đề cần hỏi.



Tôi liếc nhìn đám đông phóng viên đang chen chúc xô đẩy nhau thì nhanh chóng thông báo quyết định của mình, sau đó yêu cầu họ lập tức sơ tán khỏi nhà tôi.

Vệ Triết nghiêm túc bổ sung những thiếu khuyết trong lời nói của tôi rồi yêu cầu bọn họ rời đi.

Đám phóng viên đang trố mắt nhìn nhau không biết phải làm thế nào thì đột nhiên có một nam phóng viên lên tiếng: "Tôi cảm thấy mọi người nên giải tán thôi, nếu Sếp Lăng đã thông báo sẽ mở họp báo thì chi bằng chúng ta cứ chờ cô ấy cho mọi người một lời giải thích thỏa đáng đi."

Tôi nhìn nam phóng viên rồi nghiêm túc hỏi: "Xin lỗi, anh đến từ đơn vị nào thế?"

"Tôi tên là Bạc Ngôn đến từ Truyền thông Trung Nghệ." Nam phóng viên hô to một tiếng.

Tôi gật đầu sau đó chân thành nói với anh ta một câu: "Cảm ơn."

Sau đó bảo Vệ Triết nhớ kỹ tên của anh ta.