Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 363



Phía chúng tôi đang hừng hực khí thế chuẩn bị, các báo cáo trên mạng về cuộc họp báo của tôi vào ngày mốt cũng đã được quảng cáo rầm rộ, đẩy tình hình lên một cao trào mới.

Những thành viên tích cực trên mạng đó đang kêu gọi những người hâm mộ không biết sự thật hãy giải thích trong cuộc họp báo. Tôi không nghĩ rằng tôi chỉ muốn tổ chức một cuộc họp báo mà lại đưa tới những rắc rối không hề nhỏ.

Sau một ngày chuẩn bị cho cuộc họp, tôi đã kiệt sức, thấy bộ dạng mệt mỏi của tôi, Y Mộc thận trọng nói với tôi: “Hoa Dao, tớ đưa cậu về trước! Cậu phải nghỉ ngơi dưỡng sức. Mặc dù chúng ta đã lên kế hoạch đón tiếp rất kỹ lưỡng vào ngày mốt nhưng cậu phải tràn đầy năng lượng mới có thể tuỳ cơ ứng biến, tớ thấy trạng thái của cậu không được tốt lắm.”

Đào Tuệ San liên tục nháy mắt với cô ấy, ý bảo đừng nói nữa.

Tôi xoa xoa sống mũi thở dài: “Tớ không sao, đợi ngày mốt mở cuộc họp báo xong, tớ sẽ nghỉ ngơi thật tốt.”

Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng tôi cũng biết rõ, mang theo những tích tụ trong lòng, dù thế nào nghỉ ngơi cũng sẽ không thoải mái. Hơn nữa nghe nói bị thương đến gân cốt thì phải nghỉ ngơi một trăm ngày, tôi bị thương ở gân chân, căn bản không dám chấm đất, tôi có thể đi đâu được chứ?

Giải khuây là một chuyện hết sức viển vông, trái tim không thể nới lỏng, dù có đi đến chân trời góc biển thì nút thắt trong lòng cũng không thể mở ra.

“Nói cậu đi!” Tôi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Y Mộc: “Cậu đừng giả bộ như không có chuyện gì với tớ, cậu tưởng tớ đã quên chuyện xảy ra đêm đó rồi à?”

Đào Tuệ San vừa nghe tôi nói bỗng quay qua nhìn Y Mộc, cô ấy thật thông minh! Chỉ với một tiết lộ nho nhỏ mà cô ấy đã nhiều chuyện, chạy qua truy hỏi: “Chuyện gì vậy? Còn có chuyện gì mà tôi không biết à?”

Y Mộc nhìn tôi với vẻ mặt ngượng ngùng, nhanh chóng muốn chuyển chủ đề: “Này, đừng có chuyển chủ đề chứ, tớ hỏi cậu có về nhà không? Đã mấy giờ rồi hả?”

Đào Tuệ San khó khăn lắm mới bắt được trọng tâm, nên cô ấy sẽ không dễ dàng từ bỏ: “Này! Đừng có chuyển chủ đề, mau nói cho chị biết, chuyện gì vậy?”

“Không có gì hết.” Y Mộc giả ngu.

Tôi nhìn thấy Y Mộc cố gắng che giấu thì đột nhiên có một linh cảm nên ánh mắt tôi nhìn vào khuôn mặt của Y Mộc một cách nghiêm túc.

“Nói đi, hai chúng ta đều là người từng trải, hơn nữa lại còn là chị em tốt của nhau, có gì không nói được chứ? Tên đàn ông đó làm gì hả?” Giọng điệu của tôi bình thường rồi lại quả quyết: “Cậu không che giấu được đâu! Nếu không chúng ta đã không là chị em tốt rồi!”

Y Mộc bỗng suy sụp dựa vào ghế sô pha phía sau, bất lực và bối rối: “Sao lại nói đến tớ rồi?”

Linh cảm trong lòng tôi càng ngày càng mạnh.

“Tớ... chúng tớ không có gì để nói!” Cô ấy vẫn muốn ngụy biện để trốn tránh.

Đôi mắt tôi nhìn thẳng vào cô ấy, không cho cô ấy cơ hội được hồi phục.

Đào Tuệ San nhìn biểu hiện của hai chúng tôi, vỗ đầu Y Mộc một cái: “Mộc Mộc, chị có thể nói cho em biết, tình cảm là thứ mà em không thể đụng vào được đâu, thứ này không thể chơi được.”

Đào Tuệ San vừa nói xong, ba người chúng tôi lập tức không nói nên lời, bầu không khí trong phòng như đông cứng lại.

Đào Tuệ San và tôi đều nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Y Mộc, thấy sắc mặt của cô ấy thoáng cái đã rất nhợt nhạt, giây tiếp theo lại nóng giống như bị chưng cách thuỷ, chẳng những đỏ mà trán đã lấm tấm mồ hôi.

Trái tim tôi chùng xuống, có vẻ như suy đoán của tôi đã đúng.

“Y Mộc!” Tôi khẽ gọi cô ấy.

Đôi mắt của cô ấy tránh khỏi sự dò xét của chúng tôi, vẻ mặt không thể xoay sở, than thở một câu: “Tớ cũng không muốn chơi!”

Đào Tuệ San vẫn đang dựa vào tay vịn của ghế sô pha, nhưng cô ấy đã lập tức chạy lại và ngồi bên cạnh Y Mộc: “Đừng nói là em đã bị chị nói trúng rồi nha! Em sẽ không thật sự yêu người nào đó rồi chứ?”

Những lời nói của Đào Tuệ San khiến tôi vô cùng sợ hãi, cố hết sức hồi tưởng lại người đàn ông mà tôi đã gặp đêm đó. Nhưng đêm đó tôi rất lúng túng, không dám nhìn anh ta lấy một cái, tôi chỉ nhớ đó là một người đàn ông cao gầy, đôi mắt rất sắc bén, còn lại tôi không nhớ gì nữa.

“Nói cho chị biết, người đàn ông đó là ai?” Đào Tuệ San đưa tay ra quay cơ thể của Y Mộc qua để đối mặt với mình.

Tôi cảm thấy rất bất lực, một loại bất lực trước nay chưa từng có, không tự chủ được mà thở dài: “Rốt cuộc thế giới này làm sao vậy?”

Rõ ràng, bí mật của Y Mộc không hề nhỏ.