Tôi bị kẹt ở trong xe, ra sức nắm chặt lấy ghế lái để giữ thăng bằng không bị ngã xuống, một nỗi tuyệt vọng chưa bao giờ có ập đến người tôi.
Lúc chiếc xe sắp bị lật nghiêng, đột nhiên quay lại vị trí ban đầu, sự chấn động đàn hồi đó khiến chân bị thương của tôi va vào đâu đó, một cơn đau nhói tim ập đến khiến trước mắt tôi tối kịt, tai cũng ‘ù ù’, tôi há miệng thở hổn hển, theo bản năng ôm chân của mình.
Tôi không biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì, mà chỉ có một suy nghĩ, tôi không muốn chết ở trong xe.
Tôi nghe thấy có người đang điên cuồng gọi: "... Hoa Dao, mấy người mau ngừng tay lại cho tôi, Hoa Dao!"
Lúc đó tôi đã biết, đây là giọng nói của Trương Kính Tùng, tôi tuyệt vọng hét lên: "... Anh đừng quay lại đây, mau đi đi!"
Đúng lúc này, tôi cảm thấy bên ngoài đã hỗn loạn, dường như có hai nhóm người đang đánh nhau, thân xe bị va đập liên tục chấn động, nhưng đã không còn lật nghiêng nữa.
Tôi ôm chân của mình, cuộn tròn người lại, cầu nguyện kiếp nạn mau chấm dứt.
Có vật nặng liên tục va vào xe, tôi sợ đến mức run như cầy sấy, không biết rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Không biết qua bao lâu, có người hét tên tôi, còn liên tục gõ cửa kính xe: "Hoa Dao... em đừng sợ. Hoa Dao, em mau mở cửa ra đi!"
Tôi nghe thấy giọng nói của Trương Kính Tùng đang gọi tôi, nên vội vàng mở cửa xe bằng đôi tay run rẩy, anh ta nhanh chóng chui vào xe, tôi nhất thời mất bình tĩnh lao về phía anh ta, anh ta đã ôm chặt tôi vào lòng.
"... Em đừng sợ, cảnh sát đến rồi. Em đừng sợ." Trương Kính Tùng ôm chặt lấy tôi, rồi vỗ nhẹ vào lưng tôi, tôi hơi nghẹn ngào, liên tục run rẩy, nhưng tôi không khóc.
Tôi vùi đầu vào ngực anh ta, đè nén cảm xúc của mình, nuốt những giọt nước mắt đã trào ra ở trong mắt.
Trương Kính Tùng vỗ nhẹ vào lưng tôi nói: "Hoa Dao, em đừng sợ. Anh xin lỗi, anh không nên để một mình em ở lại trong xe, đều tại anh không tốt."
"... Anh Kính Tùng, là em sợ anh quay lại sẽ bị thương. Em không sao, đám người này đều là kẻ điên." Tôi run rẩy nói với anh ta, bàn tay đang nắm lấy tay của anh ta vẫn đang run rẩy, nghĩ đến việc ban nãy vẫn còn phát sợ.
"Có người tới giúp chúng ta rồi. Đám người ban nãy là do có người kích động gây sự." Trương Kính Tùng nghiêm túc nói: "Bên ngoài cảnh sát đã đến rồi."
“Cảnh sát ư?” Dường như trong lòng tôi đã bình tĩnh hơn rất nhiều: “Xem ra có người đã báo cảnh sát.”
Sắc mặt của Trương Kính Tùng hơi lạnh lẽo, muốn nói lại thôi.
Chẳng mấy chốc, lại có người gõ cửa kính xe, Trương Kính Tùng vỗ vai tôi nói: "Không sao đâu, chúng ta ra ngoài thôi."
Quả thật tôi đã không còn nghe thấy tiếng ồn ào và ẩu đả ở bên ngoài, dường như thế giới đã yên bình.
Nhưng tay tôi vẫn còn run rẩy, ngẩng đầu nhìn Trương Kính Tùng bằng đôi mắt sợ hãi, anh ta gật đầu rất chắc nịch nói: "Chúng ta đi thôi, em đừng sợ."
Tôi hít sâu một hơi, có cảm giác sống sót sau tai nạn, ổn định lại cảm xúc của mình.
Bây giờ, Trương Kính Tùng đã buông tôi ra, bước xuống xe trước, rồi vòng qua bên kia đón tôi.
Bầu không khí mang theo mùi tanh của trứng gà và mùi máu tanh thoang thoảng xộc thẳng vào phổi của tôi, tôi nhìn thấy, bên ngoài xe, ngoài một đội vệ sĩ mặc đồ đen ra thì còn có cảnh sát giao thông đang hướng dẫn đám đông và phương tiện đi lại.
Không, không chỉ có cảnh sát giao thông, mà còn có cả cảnh sát cơ động súng ống đầy đủ.
Tôi lại nhìn chiếc xe của Trương Kính Tùng, nó đã hoàn toàn thay đổi, về cơ bản đã không thể chạy được nữa.
Anh ta bảo vệ tôi, dưới sự bảo vệ của đội vệ sĩ áo đen, chúng tôi cùng bước vào tòa nhà Cẩm Huy, sau khi chân của tôi lại bị va đập, càng đau đớn hơn, xem ra tôi lại bị thương nữa rồi.
Trương Kính Tùng thấy tôi bước đi khó khăn, nên dứt khoát bế tôi lên, sải bước về phía trước, bất cứ nơi nào chúng tôi đi qua đều có cảnh sát ngăn cách đám đông ra hai bên, bây giờ dưới sự uy hiếp của cảnh sát, đám đông đã trở nên rất yên tĩnh.
Con đường dẫn vào tầng hầm đậu xe ở phía trước đã được cảnh sát giao thông khơi thông, các phương tiện bị chặn lại đang lần lượt lái vào tầng hầm đậu xe, giảm đi đáng kể tình trạng ùn tắc ở trên đường.
Tôi không thể ngờ rằng, sẽ một ngày Lăng Hoa Dao tôi lại gây ra cục diện hỗn loạn lớn như vậy, tất nhiên trong lòng tôi đang thấp thỏm lo âu, không biết lát nữa phải giải quyết cục diện này như thế nào.
Sau khi đến tòa nhà Cẩm Huy, tôi mới nhìn thấy, hiện trường buổi họp báo đã được thiết kế ở ngay bên ngoài tòa nhà, trên quảng trường của tòa nhà Cẩm Huy đã đông nghịt người, được cảnh sát cơ động bao vây.
Tôi được Trương Kính Tùng ôm chặt, dưới sự bảo vệ của một nhóm vệ sĩ, tôi được dẫn thẳng đến hiện trường buổi họp báo được bố trí ở bên ngoài cửa chính.
Điều khiến tôi ngạc nhiên là cuộc họp báo lần này đã không còn là hành động của Đỉnh Hâm tôi nữa, mà là của chính phủ.
Lúc tôi đến hiện trường, có người tuyên bố, buổi họp báo chính thức bắt đầu.