Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 371



Mạc Tiểu Kiều thấy tôi nở nụ cười khó hiểu thì rất không vui hỏi: “Cô cười gì vậy?”

"Tôi cười cô quá tự luyến, chỉ để tâm đến chuyện của mình, tôi khuyên cô hãy để tâm đến chuyện của người khác đi, tôi sẽ không giải thích nhiều về chuyện ở trên sân thượng nữa."

"Hôm đó trong buổi họp báo chính thức tôi đã nói rất rõ ràng rồi, nếu cô vẫn chưa hiểu rõ thì quay về xem kỹ lại mấy bản tin kia đi. Còn tôi có thái độ gì với Bùi Thiên Vũ, vậy thì tôi cũng muốn hỏi cô, Bùi Thiên Vũ có thái độ gì với cô?"

Tôi cố ý hỏi vấn đề này, chắc chắn Mạc Tiểu Kiều sẽ không thích nghe, tôi khẳng định cô ta sẽ cho rằng tôi đang thăm dò cô ta.

Quả nhiên cô ta vừa nghe tôi hỏi như vậy, đôi mắt nhất thời căng thẳng, lắc đầu nói: "Đây là chuyện giữa hai chúng tôi, còn tôi đang hỏi rõ suy nghĩ của cô. Cô đừng có mà ngắt lời, che giấu cũng vô ích thôi."

Tôi ngồi dậy nhìn gương mặt của cô ta, cảm thấy cực kỳ tiếc nuối, tại sao một gương mặt xinh đẹp như vậy có thể kết hợp với đầu óc này?

"Cô đuổi theo tận cùng không chịu buông, luôn chạy đến trước mặt tôi hỏi khẩu cung của tôi, đã chứng tỏ cô rất tự ti." Tôi dùng phép khích tướng, một khi kẻ ngu xuẩn này bị khiêu khích sẽ không quản được miệng của mình.

"Tôi có gì đâu mà tự ti? Lăng Hoa Dao, tốt nhất là cô hãy tỉnh táo lại đi, trên mạng nói rất đúng, cô hãy đặt tay lên ngực tự hỏi mình thử xem, Bùi Thiên Vũ là người mà cô có thể mộng tưởng à?" Mạc Tiểu Kiều hơi căng thẳng và huênh hoang, rất muốn đánh bại tôi bằng lời lẽ ác liệt nhất.

"Vậy phải xem đối thủ là ai? Nếu so với cô, tôi nghĩ tôi chẳng có gì mộng tưởng cả, ngay cả hạng người như cô cũng có thể lọt vào mắt xanh của anh ấy, chứng tỏ ánh mắt của anh ấy không được tốt cho lắm, vậy thì tại sao tôi lại không thể? Chỉ vì tôi đã từng kết hôn và có một cô con gái à?" Tôi hỏi ngược lại cô ta.

"Coi như cô cũng tự lượng sức mình." Cô ta rất khinh bỉ nói: "Do đó cô có tư cách gì mà hỏi tôi? Đừng tưởng rằng cô đã cứu tôi thì tôi phải đội ơn cô."

"Cô đừng tưởng tôi đã cứu cô là hết, cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, tôi cứu cô không phải là vì cô là Mạc Tiểu Kiều, nếu đổi thành bất kỳ ai khác, tôi cũng sẽ làm như vậy. Sở dĩ tôi muốn hỏi rõ cô vấn đề này, là vì chỉ khi nào tôi biết được đáp án, mới có thể trả lời vấn đề của cô."

"Cô đừng vòng vo với tôi, chuyện này liên quan gì đến vấn đề mà tôi hỏi cô?"

Thái độ của cô ta khiến tôi không khỏi bật cười lần nữa.

"Tất nhiên là có liên quan rồi. Nếu Bùi Thiên Vũ rất nghiêm túc quan tâm cô, vậy thì cô đâu cần phải để tâm đến thái độ mà tôi dành cho anh ấy. Bởi vì anh ấy một lòng một dạ quan tâm cô, dù tôi có ý đồ với anh ấy cũng vô ích thôi, bởi vì anh ấy sẽ hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của tôi." Lý do của tôi rất hoàn hảo.

Mạc Tiểu Kiều nhìn tôi không phản bác.



“Ngược lại, nếu anh ấy chỉ gặp dịp thì chơi với cô thì mọi hành động đều chỉ là vẻ bề ngoài, chứng tỏ anh ấy có thể có ý đồ với bất kỳ ai, tất nhiên cũng không ngoại lệ đối với tôi.” Lời nói của tôi khiến Mạc Tiểu Kiều hơi mất bình tĩnh.

"Nếu cô thật sự thích anh ấy, muốn giữ chặt lấy anh ấy, vậy thì cô không cần phải quan tâm người khác đối xử với anh ấy như thế nào. Cho hỏi cô quan tâm có được gì không?" Tôi lườm cô ta.

"Cho dù không có tôi, cũng sẽ có người khác. Tôi nghĩ người như anh ấy sẽ có rất nhiều người chú ý đến, hễ là phụ nữ đều có thể mơ mộng đến anh ấy, càng muốn đổ xô đến bên cạnh anh ấy, chứ không chỉ có một mình tôi, do đó cô chỉ lo theo đuổi chuyện của cô đi, đừng nhìn đông nhìn tây quan sát người khác nữa."

Tôi chưa bao giờ muốn chừa lại đường lui cho Mạc Tiểu Kiều, mà với đầu óc của cô ta cần phải nói thẳng ra.

"Hơn nữa, trước đây Bùi Thiên Vũ đã từng ở bên cô, điều cô cần phải làm bây giờ là sử dụng toàn bộ thế võ trong người, bám lấy anh ấy, chứ không phải là hao tâm tổn trí lên người khác."

Tôi thật sự khâm phục bản thân, không ngờ tôi lại thông suốt như vậy.

"Do đó cô đừng có lúc nào cũng chạy đến hỏi tôi mấy câu ngu xuẩn như vậy. Tôi có ý đồ với anh ấy hay không cũng không cùng đẳng cấp với cô. Tôi nghĩ bất kỳ ai trong số chúng ta cũng không thể kiểm soát anh ấy."

Vừa dứt lời, tôi chợt cảm thấy mình đã ngộ ra rất nhiều điều, những lời tôi vừa mới nói đều phân tích từ góc độ của người ngoài cuộc, để giảng giải lý lẽ cho Mạc Tiểu Kiều, nhưng cũng nói rõ với bản thân.

Sở dĩ Mạc Tiểu Kiều luôn chạy đến đòi câu trả lời từ tôi, cũng tức là, chắc chắn Bùi Thiên Vũ đối xử với cô ta không giống như vẻ bề ngoài, khiến Mạc Tiểu Kiều hơi khó hiểu, do đó cô ta mới khổ sở tìm kiếm, chứng tỏ cô ta muốn tìm ra vấn đề nằm ở chỗ nào.

Cũng giống như tôi, luôn muốn biết rốt cuộc Bùi Thiên Vũ có thái độ gì với Lâm Doãn Nhi.

"Nhưng tại sao người ta đều nói cô dính chặt lấy Bùi Thiên Vũ?"

“Cô có tận mắt chứng kiến tôi dính chặt lấy anh ấy không?” Tôi rất nghiêm túc hỏi cô ta.

Mạc Tiểu Kiều bị tôi hỏi đến mức nghẹn họng.

Nhưng tôi đang nghĩ đến một vấn đề, tại sao tôi phải buông tay chứ?