Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, trên gương mặt nhã nhặn đẹp trai kia đã sớm trút bỏ vẻ ngây ngô và non nớt của năm đó, nhưng vẫn còn sót lại chút ngượng ngùng của thiếu niên. Tôi biết, anh ấy đã chờ quá lâu rồi.
Suy nghĩ này khiến tôi khó mà đưa ra câu trả lời chắc chắn. Nhưng tôi thật sự không muốn làm anh ấy bị tổn thương, thế là chỉ đành cố gắng nhớ lại cảm xúc của mình năm ấy. Không thể phủ nhận một điều, hồi tôi còn là cô sinh viên năm nhất đại học, mỗi lần về nhà, anh ấy đều sẽ chăm lo cho tôi từ đầu đến cuối, tôi lúc đó quả thật là không muốn rời ra khỏi cánh chim của anh ấy. Tiếc thay anh ấy lại rất cẩn thận, vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định với tôi, không bao giờ phá vỡ dù chỉ một lần.
Thế nên tôi của khi đó thật sự chỉ xem anh ấy là anh trai nhà bên mà thôi.
“Có lẽ là có! Lúc ấy anh cho em rất nhiều không gian để ảo tưởng mà!” Tôi Thành thật trả lời.
Tay Trương Kính Tùng bỗng cứng đờ! Biểu cảm trên mặt càng thêm phức tạp, có đau khổ, buồn bực, và trong mắt hình như còn xen lẫn chút khát vọng.
“Vậy bây giờ thì sao?” Lúc này Trương Kính Tùng đã có đủ dũng khí để hỏi tôi: “Anh sẽ dốc hết sức mình, sẽ bảo vệ tốt cho em và Điềm Điềm, anh sẽ làm được!”
Những lời Trương Kính Tùng nói không thể khiến tôi nghiêm túc nổi, dù tôi biết anh căng thẳng thật đấy, thái độ cũng rất trịnh trọng, nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng buồn cười: “Anh Kính Tùng, mắc cười quá đi mất! Anh…”
Nhưng khi ánh mắt của tôi đối diện với đôi mắt nôn nóng và nghiêm túc của anh, tôi nhanh chóng tém lại.
Tôi bỗng cảm thấy thái độ của mình đúng là không nghiêm túc gì cả, rất không tôn trọng anh ấy, thế là tôi nghiêm mặt trả lời: “Anh Kính Tùng, em biết anh nói nghiêm túc, cũng sẽ hoàn thành xuất sắc những gì mình đã hứa. Chuyện hôm nay em không hề trách anh, anh đừng để trong lòng, em biết anh rất tốt với em, cũng rất thương em, thật ra em cũng đang cố gắng thử xem sao, xin anh hãy cho em thêm thời gian!”
“Thật không?” Đôi mắt Trương Kính Tùng bỗng tràn ngập ý chí chiến đấu, tỏa sáng rực rỡ, hệt như có gió xuân thổi qua gương mặt anh tuấn đó vậy.
“Hoa Dao, anh… anh sẽ cố gắng hết sức, cảm ơn em đã cho anh cơ hội!” Anh ấy vui mừng đến độ nói năng lộn xộn.
Tôi bỗng cảm thấy hơi cạn lời, thật ra ban nãy tôi đâu có bảo với anh ấy là bắt đầu luôn, rõ ràng tôi nói là cố gắng tiếp xúc thử xem sao mà, nhưng sao giờ tôi lại cảm thấy là do bản thân không nói rõ nhỉ?
Bỏ đi, giờ cũng chẳng thể lật lọng rút câu trả lời không rõ ràng kia về được, thôi thì cứ thử một lần xem!
“Nhưng mà cả hai chúng ta đừng nên quá gượng ép bản thân nhé, được không?” Tôi nhỏ giọng nói một câu.
Bàn tay đang siết lấy tôi thoáng chặt hơn, như sợ tôi sẽ thu lại câu nói ban nãy vậy: “Hoa Dao, trong lòng anh em chẳng khác nào nữ thần cả. Những năm qua anh vẫn luôn hối hận vì sự hèn nhát của mình năm đó! Nếu năm đó anh dũng cảm hơn một chút, em cũng sẽ không gặp Tân Hạo Đình, sẽ không chịu khổ cực như này.”
“Kỳ thật đây chính là số mệnh, là duyên phận! Nhà họ Tân là kiểu gia đình lạ lùng nên mới nuôi ra hai người con kỳ quái như bọn họ, nỗi hận của Tân Hiểu Lan dành cho em sâu lắm, bởi vì trong lòng cô ta, em chính là người đã cướp đi anh trai của cô ta, là người đã cướp đoạt báu vật của cô ta.”
Tôi phân tích cho Trương Kính Tùng nghe về suy nghĩ của Tân Hiểu Lan.
“Lúc em ở cùng anh ta, em quá ngoan ngoãn, quá thuận theo, nên mới khiến bọn họ cảm thấy những chuyện em làm cho họ là thiên kinh địa nghĩa, thế nên thứ vốn thuộc về em, họ lại nghĩ rằng là em đoạt lấy, nên cô ta mới cực đoan như vậy.”
“Chuyện hôm nay, bọn họ có thể vô tình đứng nhìn, nhưng em thì không, đứa nhỏ kia là vô tội, thật ra hành động cứu người của em chỉ là bản năng, xem như tích đức cho con cái vậy! Nên anh đừng thấy tự trách nữa! Tình huống xoay chuyển trong nháy mắt là chuyện không một ai đoán trước được mà.”
“Nhưng lúc đó anh đang ở ngay bên cạnh em lại chỉ có thể trơ mắt nhìn em bị thương.” Trương Kính Tùng vẫn còn thấy buồn bực.
Tôi cũng rất hiểu tâm trạng Trương Kính Tùng.
“Mai mốt em cũng nên nghĩ cho bản thân một chút.” Anh ấy cưng chiều nói: “Còn muốn ăn lẩu nữa không? Anh dẫn em đi ăn.”
Tôi bật cười khanh khách: “Đều do nồi lẩu gây họa, em quá muốn ăn nên mới gấp gáp đi nhanh, bằng không cũng chẳng chạm trán mấy người đó!”
“Hay là anh đi đón bác trai và bác gái rồi tìm một nhà hàng nào đó gần đây để ăn lẩu nhé!” Trương Kính Tùng Vẫn cứ canh cánh trong lòng hoài, nhất quyết phải thỏa mãn mong muốn của tôi mới chịu thôi.
Tôi không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý: “Được, em sẽ chợp mắt một lúc, chờ anh trở lại!”
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho tôi, anh ấy mới chịu rời khỏi bệnh viện.
Tôi nhìn cánh tay bó bột của mình, tuy sau khi uống thuốc thì cơn đau đã giảm đi nhiều, nhưng vẫn còn thấy hơi khó chịu.
Chỉ là bấy giờ, tim tôi đau hơn nhiều, trước mắt chỉ toàn là hình ảnh Bùi Thiên Vũ đứng đối diện, nhìn tôi chằm chằm. Đôi mắt anh sâu không thấy đáy, vẻ nhẫn nhịn và thanh tỉnh của anh khiến lòng tôi thấy rét lạnh.
Không thể phủ nhận một điều, khi ở bên cạnh anh, người bị thương luôn là tôi.
Chỉ mình tôi mới biết bản thân hoảng hốt cỡ nào khi thấy anh, nỗi nhớ da diết đè nén đã lâu của tôi đổi lại chỉ là sự lạnh lùng và “thanh tỉnh” của anh. Mặc kệ lý do của anh là gì cũng không thể bù đắp lại sự thất vọng cùng cực trong lòng tôi.
Trước mặt mọi người, tôi chỉ có thể hèn mọn nhìn anh ôm người phụ nữ khác quay lưng bỏ đi mà không thèm ngoảnh lại, bởi trong mắt mọi người, tôi không có tư cách ngăn anh lại.
Nghĩ đến đây, tôi nở nụ cười khổ, có lẽ thật sự đến lúc tôi bắt đầu một cuộc sống mới rồi.