Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 386



"Vâng, Sếp Lăng! Không thành vấn đề!" Nhà thiết kế nghiêm túc gật đầu.

Nhà thiết kế này của tôi là do Trương Kính Tùng đào từ nước ngoài về, cô ấy là đàn em của Trương Kính Tùng, bạn học của Kiều Y Tư, tên Giản Tịch.

Cô ấy từng nhận được giải thưởng cho nhà thiết kế mới trong cuộc thi thiết kế nội thất quốc tế, vốn dĩ ngành công nghiệp này rất có không gian để thăng cấp, cô ấy có thể lấy được vinh hạnh đặc biệt này đã cực kỳ nổi tiếng rồi, cô ấy về nước là đi theo Kiều Y Tư đến.

Từ sau khi tôi và Trương Kính Tùng xác định điều chỉnh phương án kinh doanh, Trương Kính Tùng đã bắt đầu chiêu binh mãi mã, tôi cũng làm qua dự toán, trước mắt mấy dự án lớn của chúng tôi đã tạo nền tảng cơ sở vững chắc cho chúng tôi, lại thêm có Đào Tuệ San đứng sau ủng hộ, tăng thêm tự tin rất lớn cho tôi.

Kế hoạch của tôi là chờ sau khi tháo thạch cao sẽ đến thủ đô một chuyến, ổn định cơ sở cho Lăng Long, chờ thời cơ chín muồi, tôi sẽ xác nhập hai bên.

Đến gian hàng mẫu, trang hoàng nơi này nói thật khiến tôi cực kỳ hài lòng, cũng rất có cảm giác thành tựu. Sau khi trải qua trang trí nội thất lại càng như dệt hoa trên gấm, hoàn mỹ không khuyết điểm.

Nếu nói Mạc Tiểu Kiều có ý bất mãn, vậy thì thật đúng là bịa đặt.

Chờ đến lúc đi vào, tôi mới nhìn thấy, Bùi Thiên Vũ vậy mà cũng hạ mình đến đây, không nghĩ tới anh thật sự muốn tự thân tự lực.

Đợi sau khi Mạc Tiểu Kiều tiến vào gian hàng mẫu, toàn bộ nơi này đều khiến cô ta lau mắt mà nhìn, nhìn từ ánh mắt choáng ngợp si mê của cô ta là có thể thấy, cô ta vô cùng hài lòng với nơi này, hài lòng đến không thể hài lòng hơn.

Tôi chắc chắn, cố ý làm khó tôi không phải xuất từ ý muốn của cô ta, vậy thì nhất định là có người đứng sau thao túng.

Đương nhiên tôi cũng không nóng lòng vạch trần, dù sao tôi đã chiếm được lợi rồi, làm sao dám khoe mẽ, ván cờ ngoài ý muốn này, chỉ hơn mười phút đã được tôi quyết định thắng bại, cho nên cứ thuận theo ý cô ta mới phải.



Vở diễn tiếp theo thì phải xem Mạc Tiểu Kiều diễn như thế nào, cô ta càng diễn tốt thì mới càng giống thật.

Tôi cũng không tin, Lý Tân Nhị mắt thấy chúng tôi trở mặt, tôi nhặt được lợi từ giữa, cô ta còn có thể ngồi yên không động.

Tôi nhìn Mạc Tiểu Kiều, bình tĩnh nói với cô ta: “Cô Mạc, cô không hài lòng ở đâu cứ việc nói, tôi sẽ bảo nhà thiết kế của chúng tôi trực tiếp sửa tại trận, sau đó chúng ta lại thảo luận rồi xác định, cô xem thế nào?"

"Được! Nhưng yêu cầu của tôi có thể sẽ hơi cao! Còn phải phiền cô kiên nhẫn chút!" Cô ta dõng dạc nói với tôi, tôi lặng lẽ cười, thật sự muốn nhìn xem yêu cầu của cô ta sẽ cao cỡ nào.

"Không thành vấn đề! Tôi rất muốn thưởng thức mắt thẩm mỹ của cô!" Tôi rất phối hợp.

Lâm Giai thấy lần này tôi chịu hợp, hiển nhiên cực kỳ hả hê: “Sớm như vậy có phải tốt rồi không! Tất cả mọi người đều tiết kiệm được rất nhiều thời gian!"

"Vậy mời các cô! Cứ từ từ, không vội!"

Tôi giơ tay ra hiệu mời, cũng không phản bác, chẳng muốn nói nhiều với bọn họ, mệt!

Mạc Tiểu Kiều nghe tôi nói vậy, kiêu ngạo gật đầu, tôi đưa mắt ra hiệu cho Giản Tịch: “Nhất định phải làm tốt theo yêu cầu của cô Mạc đấy!"

Giản Tịch nhìn ánh mắt tôi là hiểu: “Vâng, Sếp Lăng!"

Cô ấy lập tức đi theo Mạc Tiểu Kiều trong tay, cầm máy tính làm việc.

Tôi thản nhiên lui ra phía sau, ngồi trên bàn đu dây ở vườn hoa ngoài cửa, thông qua cửa sổ sát đất, nhìn Mạc Tiểu Kiều khoa tay múa chân nói chuyện với Giản Tịch, thỉnh thoảng còn ngửa mặt hỏi ý kiến của Bùi Thiên Vũ.



Mà Bùi Thiên Vũ, thần thái tự nhiên, hai tay đút túi quần, dáng vẻ lạnh nhạt. Cảm giác giống như cô vợ nhỏ xinh đẹp, vui vẻ vun vén cho hạnh phúc của gia đình, vẻ mặt khát khao thỏa mãn.

Hình ảnh đặc biệt cay mắt, tôi không đành lòng nhìn thẳng, đành cúi đầu nhìn cánh tay bị thương của mình, hồi tưởng lại những chuyện giữa tôi và Bùi Thiên Vũ, thật đúng là đời người vô thường, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, tôi đã như ngã từ thiên đường xuống địa ngục.

Mà bản thân tôi hoàn toàn không biết tất cả đều đã thay đổi, mặc dù không cam lòng, thậm chí ngay đến cơ hội để hỏi tại sao cũng không có, quyền quyết định hoàn toàn nằm trong tay anh ta, mà anh cũng không nhất định phải nói cho tôi biết lý do tại sao?

Tôi thở dài, xem ra, tôi không thể để cho đầu óc mình nhàn hạ nữa, như vậy anh sẽ thừa dịp rảnh rỗi mà tiến vào, không thể xua đuổi.

Không biết tôi đã ngồi như vậy bao lâu, trước mắt tôi xuất hiện một đôi giày da sáng bóng cùng ống quần tây thẳng thớm.

Tôi giật mình, nhìn theo đôi chân thẳng tắp kia lên trên, cuối cùng chống lại cặp mắt thâm thúy, trong con ngươi giống như có một lốc xoáy cực lớn, khiến tôi không thể kháng cự, lập tức rơi vào tay giặc, cảm giác vô cùng sợ hãi.

"Anh Bùi, có vấn đề gì có thể nói chuyện với nhà thiết kế của tôi!" Giọng điệu của tôi lộ ra sự lạnh nhạt xa cách.

"Em đối xử với bản thân mình cũng đủ ác đấy, mỗi lần đều có thể khiến bản thân thương tích đầy mình!" Trong giọng nói của anh lộ ra vẻ châm chọc.

"Anh Bùi này, anh vẫn nên quan tâm đến bạn gái của anh đi! Cô ta không bị thương mới là tốt nhất!" Nói xong, tôi chậm rãi đứng dậy, chuyển mắt: “Vết thương của tôi, anh có thể coi như không thấy!"

"Em đã quên anh từng nói những gì với em sao?"

"Anh chỉ tin tưởng vào đôi mắt của mình!" Tôi lạnh lùng đáo lại câu.