Sau Mưa

Chương 2





Nữa tiếng sau, mọi người thất vọng thở dài, tổng giám đốc không có tới, cô buồn chán cầm hồ sơ làm việc, đáng lẽ cô nghĩ buổi sáng để làm sinh nhật cho… Sinh nhật?



Cô chết chắc rồi, cô tiêu đời rồi, cô đã quên hôm nay là sinh nhật của Phương Anh… cô lập tức rút điện thoại ra, do dự rồi ấn nút gọi.



Từ đầu dây bên kia giọng Phương Anh đầy tức giận: “Đang ở đâu vậy? thất hứa với tôi à nha!”



“Xin lỗi mà… hôm nay bận quá… không bỏ việc được, sẽ mua cho Phương Anh con gấu thật bự nha…” Hạ Diệp hạ giọng năn nỉ.



“Được, không có nhịn đói nha!” Nói xong Phương Anh liền cúp máy. Hạ Diệp thở phào nhẹ nhõm, đằng nào cũng vào, thì phải làm việc thôi.



Không tính Phương Anh thì cô còn hai người bạn thân nữa. Một là Nhã Uyên đang làm bác sĩ tại bệnh viện, Nhã Uyên cũng chính là bạn gái của anh hai cô. Ba mẹ Nhã Uyên li thân từ lâu, mẹ và chị gái Nhã Uyên đã bỏ qua Nga sống, Nhã Uyên cũng bỏ nhà ra riêng, từ đó coi cô chính là người thân, có gì cũng gọi cho cô. Mẹ của Nhã Uyên nhận cô, Phương Anh và Yến Vy làm con gái nuôi.



Yến Vy là người bạn thân thứ tư của cô, so với những người bạn trên thì Yến Vy và cô khá hiểu nhau, ba của Yến Vy rất gia trưởng luôn ép Yến Vy rất nhiều, Yến Vy thi không đủ điểm vào trường luật liền ‘sắp xếp’ giúp Yến Vy, giờ cô ấy cũng làm được luật sư, Yến Vy mua nhà riêng, ra riêng sống từ lâu.



Về Phương Anh, có thể nói gia đình phức tạp, mẹ Phương Anh là vợ kế của ba Phương Anh, trên Phương Anh có hai anh, một chị, bốn anh chị em Phương Anh chẳng ai ưa ai, mạnh ai người nấy sống. ba mẹ Phương Anh lại không thường sống ở thành phố, nên Phương Anh coi như sống một mình.



Lên cấp ba, cô học chung với Nhã Uyên, Yến Vy, còn Phương Anh là bạn chung lớp tiếng Anh của các cô. Lên đại học bốn người các cô bốn ngành khác nhau, nhưng tình bạn rất tốt.



Tính ra cô là người hạnh phúc, gia đình đầy đủ ba me, có anh trai, em gái. Nhưng mà quan trọng các cô gắn bó với nhau còn vì một chuyện nữa. Cô, Phương Anh, Nhã Uyên, Yến Vy che dấu một bí mật rất lớn.



Chị Kim Tuyến đem hồ sơ đặt lên bàn cô, lấy đi hồ sơ tiệc cưới của cô: “Em lo cái này, còn cái này để cho Phương nó làm!”



Cô cầm hồ sơ này lên, sau đó nhăn mặt: “Chị, là tiệc chiêu đãi của tổng giám đốc? Sao lại giao cho em?”



Kim Tuyến nhấp ngụm cafe: “Là nhắm mắt rút đại trúng em thôi, em mà không làm chị sẽ bị mắng, làm cho tốt!”



Cô rút từ ngăn bàn ra, đem đơn xin nghỉ buổi chiều, nộp cho chị Kim Tuyến: “Dù sao cũng là ngày mốt, bây giờ em sẽ liên hệ chuẩn bị, chị cho em xin nghỉ buổi chiều, lo việc riêng!”



Chị ấy cũng nhăn mặt: “Ừ, ngày mai em lên gặp tổng giám đốc nha! Để lo tiệc đó mà!”



“Dạ, em biết rồi!” Cô gục đầu phiền quá đi. Chị Kim Tuyến nói vậy, hẳn là cũng muốn giao việc này cho cô rồi.




Nhớ lại lúc đầu chị cũng không thích gì cô, nhưng có một lần Cẩm Vân giở trò với tiệc cô quản lý, hại cô, may là lần đó chị Kim Tuyến biết được, mới bắt đầu có tình cảm với cô.



Về chỗ ngồi, mở hồ sơ ra xem, tên tổng giám đốc là Ryan. Không lẽ trùng hợp như vậy? Nếu thật sự là vậy, cô sắp khổ tới nơi rồi.



Cô bắt đầu chuẩn bị danh sách khách, sắp xếp bàn trước…



Lay hoay qua lại tới mười hai giờ trưa rồi, cô sắp xếp rời JK, đi qua trung tâm thương mại, lấy lại quần áo. Lần này cô gõ cửa trước.



Natasa liếc cô một cái, rồi nói: “Bộ đồ bên kia!”



“Cám ơn lần nữa nha, hậu tạ sau!” Cô vẫy tay chào rồi đi về.



Hạ Diệp đến nhà Phương Anh, căn nhà rộng ầm ĩ nhạc.



Cô vừa mở cửa, Phương Anh đã kéo cô vào: “Tới rồi, chờ lâu quá…”



Cô che tai, nói lớn: “Tắt nhạc đi, nếu không hàng xóm sẽ phàn nàn đó, tắt đi!”



Phương Anh mặc kệ lời cô nói, nhảy nhót múa hát với Yến Vy.



Nhã Uyên tới sau, lặng lẽ đi vào, rút dây điện ra, ngồi thẳng xuống ghế sô pha.



Phương Anh nhíu mày hỏi: “Ở bệnh viện có chuyện gì sao?”



Nhã Uyên thật lạnh lùng buông một câu: “Hạ Diệp, tao chia tay với anh Đông Nguyên rồi!”



Nhã Uyên cùng anh hai chia tay? Người cô như cứng lại, không biết nên nói gì. Phương Anh nhích lại gần, tựa đầu lên vai Nhã Uyên, Nhã Uyên cũng tựa lại Phương Anh, hai kẻ chán đời.Trong phòng khách chỉ còn yên tĩnh, không ai nói với ai câu nào.



Cô mỉm cười an ủi, mẹ cô từng nói, Nhã Uyên và anh hai không hợp, sẽ chia tay thôi, nhưng cô không tin, thì ra mẹ nói đúng.



Yến Vy đặt tay lên vai Nhã Uyên: “Không sao chứ? Hay tụi mình uống vài ly đi?”



Cả két hai mươi bốn chai, đã xử lý hơn một nữa, Phương Anh thì thào nhét ly bia vào tay cô: “Diệp à, Phương Anh đã làm sai một chuyện hẳn là Diệp sẽ tức giận!”



“Say rồi sao?” Nãy giờ cô biết ý, ngầm ra dấu nói Yến Vy, nếu uống say hết, ai sẽ lo cho các cô. Cho nên cô và Yến Vy không uống nhiều.



Nhã uyên cười cay đắng: “Vì sao? Vì sao lại chia tay? Tao không hiểu!”



Cô uống một ngụm bia: “Đôi lúc tao nghĩ mày cần một người thuần phục, chứ không phải là người đi thuần phục”.



Yến Vy cười tỉnh: “Hả? Nghĩ Nhã Uyên giống ngựa hoang sao?”



Cô cũng chỉ cười: “Không phải ý đó, thôi, đừng uống nữa, về thôi!” Cô bắt đầu can ngăn, uống nữa ngày mai sẽ khỏi đi làm.



Mọi người đồng tình, Phương Anh leo lên lầu ngủ, Yến Vy đưa Nhã Uyên về.



Cô thu dọn hiện trường nhà Phương Anh rồi về. Về nhà, mẹ cô đang chờ cửa, cô mỉm cười bước vào: “Con xin lỗi về trễ!’



“Mau vào đi, ba con không thích con về khuya, đừng về khuya!”. Mẹ cô nhanh khóa cửa lại.



Cô biết mẹ chắc đã bao che cho cô rất nhiều trước mặt ba, đi vào trong nhà, ba cô nhẹ nhàng nói: “Đừng có đi khuya nữa!”



Cô nhìn ba mẹ, ngoài cười trừ thì không biết nên nói cái gì: “Dạ, ba mẹ đi ngủ đi! Con đã ăn rồi, con tự lo được mà!”



Mẹ cô đi vào, lại nhắc nhở: “Mau lên phòng ngủ đi, mai còn đi làm!”



Cô ôm mẹ một cái rồi chạy nhanh lên lầu. Cô muốn nói chuyện với anh hai cô.



Ba cô làm kĩ sư xây dựng, mẹ cô chỉ ở nhà nội trợ, công việc ba khá ổn định, ông nội mất đã ba năm, gia đình cô thoải mái hơn nhiều, nguyên nhân trước đây nhà rất ngộp là vì ông nội cứ hay đay nghiến mẹ cô vì mẹ cô chỉ sinh mỗi anh hai cô là con trai, lại còn cho anh hai đi nghĩa vụ quân sự, học làm công an, hiện tai anh hai cô Đông Nguyên đang công tác tại phường. Cô còn một em gái tên Xuân Nghi, hiện đang học lớp 12, Xuân Nghi mơ mộng làm ca sĩ. Tên của anh cô là do ông nội đặt, còn tên hai chị em cô do ông ngoại đặt do bên nội không thích con gái, mà ông bà ngoại cũng mất lâu rồi.



Vừa lên lầu, Xuân Nghi đã kéo cô: “Chị ba, anh hai kì lạ lắm! Bị bà Uyên đá rồi phải không?”



Cô nhăn mặt: “Ăn nói gì kì vậy? Đi ngủ đi, để ngày mai đi học!”




Cô đi thẳng lên lầu cao nhất, gõ cửa phòng anh hai, anh hai cô mở cửa, trước vẫn là cười, dựa vào cửa nói: “Nhã Uyên nói rồi sao? Không cần an ủi, anh không sao!”



cô thở ra, anh hai cô không phải là người giỏi che dấu nội tâm, vui buồn đều trên mặt, anh cô không có quá buồn, hình như cũng không đúng lắm, bao năm qua anh hai cùng Nhã Uyên gắn bó như vậy, chia tay không buồn sao? Dù thấy kì lạ, cô cũng không dám truy vấn: “Em lo anh buồn, nhưng anh mới có hai mươi bảy thôi, sớm muộn gì cũng sẽ có bạn gái mới, em mua bánh bao cho anh, ăn rồi ngủ đi, sáng mai đi làm vui vẻ!”



“ừ, em xuống nghỉ ngơi đi!” Cửa phòng lập tức đóng lại, đi xuống dưới, lại thấy Xuân Nghi vẫn cứ đứng đó, xem ra không nói cho nó biết, nó sẽ mè nheo mãi, cô không thể yên.



“Chị ba, có đúng là chia tay không?” Xuân Nghi chắn trước của phòng cô



Cô đẩy nó qua: “Đúng vậy, em vừa lòng chưa? Làm ơn đi, chị mệt lắm rồi!” Hôm nay đúng là rất mệt rồi.



Xuân Nghi kéo tay cô: “Chị, chị cứu em đi!” sau đó nhét vào tay cô một cái thư mời Phụ Huynh.



Cô trợn mắt giơ thư lên, hàm ý yêu cầu giải thích. Xuân Nghi vội vàng kéo cô vào phòng đóng cửa lại, nhỏ nhẹ nói: “Tại em bữa đó đi học nhảy, mệt quá, ngủ quên, quên làm bài tập, bà cô hóa đó rất ghét em!”



Cô đọc thư mời trong đó in đậm dòng chữ ‘nhiều lần không làm bài’, người mời là giáo viên chủ nhiệm đó! Cô phải dứt khoát xử lý chuyện này: “Chị sẽ cứu em, nhưng có điều kiện là em nghỉ học nhảy, nghỉ hát hò đi, em tốt nghiệp rồi làm gì cũng được!”



“Chị à, hát là mạng sống của em đó đừng bắt em bỏ mà, em hát hay… Lại…” Xuân Nghi gấp gáp nói



Cô không muốn nghe nữa, lạnh giọng nói: “Hoặc là để ba hay mẹ đi gặp giáo viên chủ nhiệm của em!”



Xuân Nghi đã bắt đầu rơi nước mắt: “Chị… Chị… Đi mà, đừng bắt em bỏ!”



Cô rất nghiêm túc, đây không phải là lần đầu tiên cô phải xử lý mấy cái thư này: “Gọi cho cô giáo dạy nhảy của em, cả dạy hát nữa! Nhanh lên!”



“Chị… Gọi làm gì? Không cần đâu, em tự giải quyết!” Xuân Nghi hốt hoảng giật thư lại, cô đứng lên chắn ngay cửa phòng, mở điên thoại ra, gọi cho cô giáo dạy nhạc của Xuân Nghi.



“Xin chào cô, xin lỗi vì khuya vậy đã làm phiền tôi là chị của em Xuân Nghi, tôi muốn xin cho em Nghi nghỉ học hát từ ngay mai…”



“À, em Xuân Nghi? Em ấy bỏ học hát lâu rồi!” cô giáo đáp lại, Xuân Nghi xanh cả mặt nhìn cô.



Cô bình tĩnh nói tiếp: “dạ, vậy thật phiền cô, xin chào cô!” cô cúp máy.



Rồi cô nhìn chằm chằm Xuân Nghi: “Em… Đi đâu trong tối ba, năm, bảy? Giờ chị có cần gọi cô giáo dạy nhảy của em không?”



Xuân Nghi lí nhí: “Em xin lỗi, mấy bữa đó, nhóm em đi biểu diễn…”



Mặt cô càng lạnh: “Có nghĩa là bỏ luôn cả học nhảy? Có nghĩa là em lừa gạt cả nhà? Vậy đầu tháng em xin tiền học phí để làm gì?”



Xuân Nghi im lặng cuối đầu, run rẩy: “Em… Xin lỗi… Chị cứu em đi, ba sẽ đánh em chết đó!”



Cô xem như không nghe, chờ câu trả lời, thấy Xuân Nghi im lặng cô hỏi tiếp: “Biểu diễn ở đâu? Được bao nhiêu? Em có biết bây giờ lừa đảo nhiều lắm không?”



Xuân Nghi tiếp tục lí nhí: “Em hát ở quán cafe của anh Nhân, bạn chị!”



Cô xoa hai bên thái dương, lập tức gọi cho Nhân: “Tại sao ông cho con Nghi hát mà không nói với tôi?”



Nhân kinh ngạc hỏi: “Hôm bữa bà nhắn tin xin cho Nghi biểu diễn kia mà, vì quen biết bà, tôi mới đồng ý đó, bà sao vậy?”



“Không có gì, tôi đùa thôi, cám ơn ông, bây giờ ông đừng cho Nghi hát nữa, cám ơn ông, goodnight, làm phiền ông!” rồi cô cúp máy, ném điện thoại lên bàn, giả danh cô chỉ có thể là Xuân Nghi.



Cô đang rất tức giận, dù ba cô không đánh thì cô sẽ đánh chết Xuân Nghi! Thấy cô khoanh tay lạnh mặt, Xuân Nghi liền khóc ầm lên.



Cô nhắc nhở: “Khóc to chút, ba mẹ sẽ nghe đó!” vừa nói dứt ba mẹ đã mở cửa vào.



Cô đem sự việc không làm bài nói ra, chỉ giấu chuyện bỏ học hát, nói là cô xin nghỉ cho em gái. Ba cô tức giận nhưng chỉ mắng vài câu, mai ba sẽ đi gặp giáo viên chủ nhiệm của Xuân Nghi. Cô bao che là sai, nhưng nếu nói ra chắc là ba cô sẽ tức đến cao huyết áp, tốt nhất là cô tự nói em thì hơn



Xuân Nghi lẳng lặng theo cô lên lầu, tiếp tục lí nhí: “Em cám ơn chị, xin lỗi chị.”



Cô cũng đã hạ giận rồi: “Được rồi, tiền em kiếm được, tiền học phí nữa, trả lại cho mẹ đi! Lần này nữa thôi đó!”



“Dạ! Chị ngủ ngon!” Xuân Nghi cười lấy lòng.



Cô liếc nó một cái rồi đóng cửa đi ngủ, mai phải đi làm sớm, có chút men bia nhứt đầu quá.




Cô lại có một giấc mơ… Về Minh Quân….



Trong cơn mưa… Minh quân đã cùng cô đi…



Anh đi nhanh quá! Cô thật sự theo không kịp…



Cô nên như thế nào? Có tiếp tục chạy theo không?



Minh Quân sao anh không trở lại dù chỉ là một lần?



Tỉnh dậy mà nước mắt cô vẫn còn trên mi…



Buổi sáng cô tới công ty chuẩn bị hồ sơ, theo lời chị Kim Tuyến thì 8h sáng cô sẽ gặp tổng giám đốc, chẳng biết mặt mũi người đó ra sao nhưng nghe cả công ty đồn là rất đẹp trai, từng là trưởng phòng bộ phận kế hoạch bên trung tâm thương mại, mặc kệ như thế nào, miễn không gây phiền phức cho cô là tốt rồi.



Mang theo hồ sơ cô đi lên lầu sáu của trung tâm thương mại. Khu khách sạn này liên thông với trung tâm thương mại, toàn bộ cơ quan làm việc đầu não đều đặt ở lầu sáu lầu bảy trung tâm thương mại. Khách sạn thì có tám lầu, tiệc mừng sẽ ở lầu tám cũng là sân thượng, tiệc diễn ra vào buổi tối xem ra không thể lấy ánh sáng tự nhiên được rồi.



Đi tới bàn thư kí, cô bước lại chào, thư kí vẻ mặt rất dịu dàng, thấy cô tới liền cho cô vào, cô gõ cửa, bên trong vọng ra tiếng mời vào, cô kéo cửa vào.



Đây là phòng lắp bằng kính đặc biệt, bên trong nhìn ra thì thấy, bên ngoài nhìn vào thì không thấy gì, tổng giám đốc đang ngồi trên ghế xoay quay lưng lại với cô, cô chỉ nghe được tiếng anh ta nói với trợ lý.



“Khiêm, cậu xem rồi nhanh chóng nói bộ phận thiết kế hoàn thành, tôi muốn ra mắt sản phẩm trong mùa noel này thật hoàn hảo! Hết việc rồi, ra ngoài đi!”



Trợ lý Trọng Khiêm đi ra, trước khi đi nhìn cô cười có vẻ cực kì khổ sở, xem ra cô gặp ma rồi. Cô hít sâu một hơi, rồi lên tiếng: “Chào tổng giám đốc, tôi đến để báo cáo về buổi tiệc!”



“Biết rồi! Ngồi đi, chúng ta sẽ nói hơi dài đó!” Hắn cũng không quay đầu lại, chờ xem cô có nhận ra không.



Cô bắt đầu thấy thở không nổi: “Tôi sẽ chỉ nói ngắn gọn thôi, báo cáo đều ở đây, mong tổng giám đốc xem xét, nếu có sai sót thì tôi…”



“Cho tôi số điện thoại đi, sai sót, tôi gọi cho em!” Hắn xoay người lại, nhìn cô, thì ra là cô đeo kính cận, bây giờ có thật giống là trí thức.



Hôm đó ở sân bay, cô không đeo, lại đánh người như lưu manh vậy.



Cái giọng điệu này, không cần nói nữa là hắn chứ không phải ai khác, gặp hạn rồi, thì tự chịu chứ biết phải làm sao, cô cũng mỉm cười đáp lại: “Hình như ở sân bay, tổng giám đốc không rút ra được kinh nghiệm gì!”



Hắn rót cho cô ly trà: “Em không sợ bị tôi đuổi việc sao?”



“Tổng giám đốc muốn đuổi thì tôi đi!” cô đứng lên đi ra, dù gì thì ở lại đây sẽ bị ép cho chết, tốt nhất là sớm ra đi, thời buổi xin việc rất khó, nhưng mà cô lại là loại nóng nảy, kiềm chế rất yếu, nếu không may đánh chết hắn thì phải ngồi tù đó. Cô còn muốn tự do, thà thất nghiệp còn hơn!



Hắn phát hiện đe dọa cô là sai lầm, bộ dạng cô không sợ trời không sợ đất này đúng là rất dễ khiến người ta nãy lòng chinh phục. Hắn bật cười thành tiếng: “Tôi ghét người không biết đùa, em nghiêm túc quá đó, em có muốn lấy lại cái này không? Muốn thì ngồi xuống nói chuyện, không thì chắc chị Kim Tuyến sẽ gặp rắc rối vì bao che em làm mất bảng tên!”



Cô quay đầu lại nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ, không tình nguyện kéo ghế ngồi xuống: “Tổng giám đốc có yêu cầu gì trong tiệc?”



Hắn thấy cô vẫn có bảng tên, bảng tên dự phòng là do trưởng phòng giữ, để kiểm tra nhân viên: “Em đeo bảng tên dự phòng sao?”



Cô lờ đi, lo nhìn vào hồ sơ làm việc: “Tiệc sẽ tổ chức ngoài trời, số lượng khách cũng có giới hạn, không biết là anh mời bao nhiêu?”



Hắn vẫn tiếp tục nói chủ đề hắn thích: “Số điện thoại của em tôi có rồi, chỉ hỏi xin cho đúng phép lịch sự thôi!”



Cô sắp điên rồi, sao lại cô hỏi một đằng, hắn nói một nẻo thế kia? Cô hít sâu một hơi, lấy lại bảng tên để chị Kim Tuyến không bị rắc rối trước đã.



Cô đẩy hồ sơ về phía hắn: “Tổng giám đốc, anh muốn sao thì trả lại bảng tên?”