Sáu Mươi Hũ Mật - Linh Độ Tịch Mịch

Chương 18: Bác sĩ Chung là người anh có thể ôm sao?



Bất ngờ gặp nhau, Chung Ngải mặc một bộ quần áo mùa hè màu sắc trang nhã, bên trên là áo sơ mi ngắn tay màu trắng, phía dưới là váy chấm bi dài đến gối, lộ ra đôi chân thẳng tắp và cánh tay thon dài. Cả người cô chìm trong ánh nắng vàng rực rỡ, làn da trắng nõn gần như trong suốt giống như búp bê sứ.
Ánh mắt Quý Phàm Trạch lưu luyến trên người cô một lúc, sau đó tự nhiên dời mắt đi. Anh khẽ mở đôi môi mỏng, giọng nói không có chút cảm xúc nào: “Bác sĩ Chung, mọi người muốn dùng sân thượng sao?”
So với thần sắc lạnh nhạt của đối phương, Chung Ngải có hơi cứng ngắc. Cô nhất thời không thể biểu hiện được một vẻ mặt dễ nhìn, cuối cùng mặt mũi chỉ đơn giản là giãn ra, gật đầu một cái.
Mark vừa muốn mở miệng nói gì đó, lại bị Quý Phàm Trạch phất tay ngăn lại. Anh nói với Chung Ngải: “Mọi người cứ tự nhiên.” Nói xong thì bước ra ngoài.
Để BOSS phải nhường chỗ, mấy vị quản lý cấp cao đều khiếp sợ.
Có điều chuyện khiến người ta càng sợ hãi hơn còn ở phía sau cơ.
Sân thượng cho nhân viên nghỉ ngơi của Harbour City là một vườn hoa trên không thanh nhã và tĩnh lặng, rõ ràng nằm trên một tòa nhà cao chọc trời nhưng lại có cảm giác ngăn cách với phố xá sầm uất náo nhiệt ở bên ngoài, trước mặt là những dây leo xanh mướt cùng với hoa cỏ thơm ngát động lòng người. Bên trái sân thượng có vài bộ bàn ghế uống cà phê dưới tán ô che, còn bên phải lại khá trống trải, chỉ trồng cỏ xanh nhân tạo.
Quả nhiên Quý Phàm Trạch là người đàn ông rất biết hưởng thụ, lại cất giữ một nơi thế ngoại đào nguyên như vậy trong công ty. Chung Ngải không khỏi hâm mộ, so với cô cả ngày bị giam trong bốn bức tường, đối mặt với một đám bệnh nhân, người ta làm việc mới ra đúng chất làm việc chứ!
Sau khi hồi thần, dưới sự chỉ đạo của cô, hai phái quản lý cấp cao xếp thành hai hàng trên sân cỏ, hàng trước là phái cấp tiến, hàng sau là phái bảo thủ.
“Xin mọi người hãy giữ đội hình, đừng di chuyển lộn xộn.” Chung Ngải khẽ hắng giọng, nghiêm túc ra lệnh: “Bây giờ mọi người nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó lại chậm rãi thở ra…”
Phương pháp hít thở sâu để giải tỏa áp lực rất nhiều người đã từng thử, nhưng lúc này hơn hai mươi người tụ lại cùng nhau trải nghiệm, cảm giác giống như đang hấp thu tinh hoa của trời đất, thật sự rất sảng khoái. Mà Quý Phàm Trạch tuy tỏ vẻ hào phóng nhường chỗ của mình cho Chung Ngải nhưng chính anh lại không rời khỏi sân thượng.
Anh trực tiếp kéo ghế ra ngồi xuống, ở một vị trí không xa không gần xem giáo viên dạy học.
Không khí hiện tại vô cùng vi diệu.
Hôm nay Quý Phàm Trạch ăn mặc giống như mọi khi, áo sơ mi kiểu Pháp cùng với quần tây tối màu trông rất đứng đắn. Hai tay khoanh lại, dáng ngồi tùy ý nhưng lại khiến người ta có cảm giác áp bức, không thể không liếc nhìn.
Nhất là Chung Ngải.
Không biết có phải là ảo giác hay không mà cô luôn cảm thấy có ánh mắt ái muội theo sát khiến cô giơ tay nhấc chân đều không được tự nhiên, nhưng khi cô quay đầu nhìn thì Quý Phàm Trạch lại dời mắt đi.
“Tổng giám đốc Quý, nếu anh thấy hứng thú, chi bằng cùng đứng lên thử xem sao.” Chung Ngải đột nhiên nhìn anh mỉm cười, làm việc tốt cũng không phải là chuyện quá khó khăn.
Có lẽ là do không ngờ được cô lại chủ động mời như vậy, Quý Phàm Trạch hơi sửng sốt, theo bản năng nói lời từ chối: “Không cần đâu.” Dương khí của anh rất thịnh, hoàn toàn không cần hấp thụ linh khí trời đất nhé.
“…” Việc tốt thất bại!
Thời gian như dừng lại tại buổi sáng tràn ngập ánh nắng này.
Quý Phàm Trạch lẳng lặng ngồi dưới ô che nắng suy nghĩ miên man, chợt nhớ về một ngày sáu năm trước.
Cũng là mùa hè như vậy, lần thứ hai anh nhìn thấy Chung Ngải.
Lúc đó ba anh quyền cao chức trọng, Quý Phàm Trạch vừa đi du học từ nước ngoài về đã bị ba sắp xếp làm việc ở phòng Marketing của Quý thị. Tuy là nhà giàu sang nhưng ông Quý có cách giáo dục con rất tốt, yêu cầu Quý Phàm Trạch phải tôi luyện từ chỗ thấp nhất.
Một ngày cuối tuần bận rộn, Quý Phàm Trạch đang bù đầu với đống tài liệu thì công tử Đỗ Tử Ngạn nhàn nhã tìm tới cửa. Đỗ Tử Ngạn cũng xuất thân thế gia nhưng việc kinh doanh của họ Đỗ không bì được với họ Quý, Đỗ Tử Ngạn lại không có ý định tiếp quản công việc của gia đình nên so ra thì anh ta sống tùy ý hơn Quý Phàm Trạch nhiều.
Hôm đó, Đỗ Tử Ngạn mang đến một tin tức.
Câu lạc bộ kịch của đại học Y có buổi biểu diễn, làm bạn trai của trưởng câu lạc bộ Mạnh Tình, anh ta đương nhiên là rất hãnh diện muốn tới xem rồi. Chuyện này vốn chẳng liên quan đến Quý Phàm Trạch nhưng Đỗ Tử Ngạn lại sợ xem một mình thì buồn chán nên sống chết lôi anh đi cho bằng được.
Giữa đêm hè, tiếng ve kêu rả rích, sân khấu đại học Y không còn chỗ ngồi.
Ánh đèn tắt dần, vở kịch được các sinh viên dàn dựng diễn trên sân khấu. Mạnh Tình là nhân vật chính, ngoài ra còn có rất nhiều diễn viên phụ, tất cả đều là nam thanh nữ tú trẻ trung xinh đẹp. Không biết lúc đó do có chút không yên lòng hay do vở diễn quá dài mà Quý Phàm Trạch không thể nhớ được bọn họ đã diễn cái gì.
Anh chỉ nhớ duy nhất một điều, trên sân khấu ngày đó có một cái cây.
Cái cây này nằm ở trong góc. Tán cây xanh đậm, vỏ cây nâu sẫm rám nắng, trên cành là những trái chín đỏ rực. Thoạt nhìn thì cái mô hình này được làm giống thật như đúc.
Nhưng nhìn kỹ lại…
Trên thân cây có một cái lỗ, để lộ ra một gương mặt thanh tú, đôi mắt trên gương mặt ấy khẽ lay động. Con ngươi trong suốt dưới ánh đèn sân khấu sạch sẽ như đá mã não đen* vừa được lấy ra từ khe suối.
Đó là một đôi mắt khiến người ta đã gặp qua là không quên được.
Quý Phàm Trạch khẽ nheo mắt, lấy khuỷu tay huých vào người Đỗ Tử Ngạn ngồi bên cạnh, anh chỉ vào cái cây kia, thấp giọng hỏi: “Kia không phải là cô gái lần trước ở KTV sao?”
Đỗ Tử Ngạn cũng chẳng buồn liếc nhìn, chỉ “Ờ” một tiếng cho có lệ, anh ta nào có tâm tư để ý đến một cái cây chứ, toàn bộ sự chú ý đều tập trung trên người nữ chính rồi. Đêm nay Mạnh Tình thật xinh đẹp, là tâm điểm của cả vở diễn.
Mà Quý Phàm Trạch cho đến tận khi vở kịch kết thúc vẫn chưa từng dời mắt khỏi cái cây kia, bởi vì tính giải trí của nó thật sự quá mạnh mẽ.
Cái lỗ trên cây khoét hơi rộng nên lộ ra cả gương mặt lẫn mái tóc của Chung Ngải. Tối hôm đó cô không có cơ hội nói một câu thoại nào, cũng không thể tính là diễn vai phụ được, nhiều nhất là làm nhân vật qua đường thôi. Có lẽ là do giống bị phạt, đều phải đứng trong góc rất nhàm chán nên lúc thì Chung Ngải đảo mắt một vòng, lúc thì đưa tay gãi đầu, lúc lại không nhịn được mà khẽ hắt xì một cái.
Quý Phàm Trạch không kìm được nhếch khóe miệng, cô gái này không thể im lặng làm đạo cụ sao.
Nhiều năm sau khi nhớ lại, Quý Phàm Trạch vẫn không thể giải thích vì sao anh lại cảm thấy cái cây kia mới là điểm nhấn của toàn bộ vở kịch. Đương nhiên, anh cũng không thể không nhớ tới việc…
Ngày đó, Chung Ngải chỉ là một đạo cụ không ai thèm ngó ngàng tới. Trên sân khấu không thuộc về cô, cô chỉ có thể khoác lên vỏ cây, đứng nhìn nhóm diễn viên chính bộc lộ tài năng, so tài đọ sắc.
Nhưng hôm nay…
Quý Phàm Trạch đóng lại chiếc hộp ký ức, đưa mắt nhìn về phía Chung Ngải trên sân thượng.
Hôm nay, cô là diễn viên chính.
Là diễn viên chính không ai có thể thay thế được.
Vào lúc này, cô bình tĩnh đứng trước mặt hơn hai mươi vị quản lý cấp cao, không hề có chút nào sợ hãi. Một nụ cười mỉm khẽ nở trên gương mặt không lưu lại dấu vết của năm tháng, vẫn mang theo nét trẻ con của cô.
Đó là một nụ cười tràn ngập tự tin, so với ánh mặt trời còn rạng rỡ hơn.
Chỉ vài năm trôi qua, Chung Ngải đã không còn là cô gái ngốc nghếch năm xưa nữa.
Quý Phàm Trạch im lặng nhìn cô, nhìn cô bắt mấy lão già ngày thường cứng đầu cứng cổ phải ngoan ngoãn nghe lời như học sinh tiểu học, anh khẽ cong môi, khóe miệng dần tạo thành một đường cong đẹp mắt, lộ ra vẻ cưng chiều mà chính anh cũng không ý thức được.
Chương trình học vẫn tiếp tục, Chung Ngải đưa tay vén những lọn tóc bị gió hè thổi tung, phóng khoáng nói: “Mỗi người chúng ta đều có những lúc vì nhất thời xúc động mà làm ra chuyện bốc đồng, lúc đó tức giận không kìm được, chỉ hận không thể bóp chết đối phương. Nhưng mà sau đó nghĩ lại, phát hiện chuyện cũng không có gì to tát, chỉ là vì sĩ diện mà không thể xin lỗi đối phương. Thời gian trôi qua, lời xin lỗi này sẽ biến thành một khúc xương cá mắc trong cổ họng không thể nuốt trôi, vô cùng khó chịu…”
Giọng nói của cô rất dễ nghe, rơi vào tai mọi người lại giống như một cơn gió nhẹ thổi từ nơi rất xa tới, mang theo mùi vị ẩm ướt ngọt lành sau cơn mưa, có thể thổi tan hết mọi xao động trong nội tâm, làm người ta bình tĩnh lại.
Mấy vị quản lý cấp cao cũng không rõ đây là liệu pháp gì, đều vô cùng chuyên chú im lặng lắng nghe.
Tạm dừng một chút, sau đó Chung Ngải nói chậm lại nhưng ngữ khí cũng tăng lên: “Hiện tại chúng ta phải rút cái xương cá này ra. Đầu tiên mọi người hít sâu một hơi, nhưng tạm thời chưa cần thở ra. Sau đó mọi người nghe theo khẩu lệnh của tôi, lúc thở ra thì đồng thời ngửa đầu lên trời nói tên của đối phương, sau đó nói to câu ‘Thật xin lỗi’.”
“Phù phù…” tiếng hít vào lần lượt vang lên, có vài vị lão làng hít khí vào tới mức bụng bia phồng lên, có vẻ như sắp nghẹn chết rồi.
Vào lúc mọi người nín thở đến giới hạn, Chung Ngải mới chậm rãi nói từng chữ: “Một, hai, ba, thở ra!”
Có lẽ do nín thở đến nghẹn hỏng nên tiếng thở ra rất vang dội, giống như bật ra từ tận phổi vậy. Hơn nữa bầu trời trống trải không hiểu sao khiến cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, từng lời xin lỗi như những đợt sóng ập tới nổ tung trên sân thượng, thoáng chốc mang lại hiệu quả đinh tai nhức óc nhưng vô cùng thư thái.
“XX, thật xin lỗi!”
“XXX, thật xin lỗi!”
“Chung Ngải, thật xin lỗi!”
Ặc, giọng nói này từ nơi nào tới vậy?!
Trong nháy mắt, màng nhĩ Chung Ngải như bị đập mạnh, vang lên những tiếng “ong ong” không dứt, cho nên cô cảm thấy tai mình hình như xuất hiện ảo giác rồi.
Quay đầu lại, ánh mắt cô chạm phải gương mặt của một người đàn ông.
Quý Phàm Trạch không biết đã đứng dậy từ khi nào, có lẽ do đứng dưới ánh mặt trời nên ánh mắt anh càng trở nên trong trẻo. Nhất là đôi mắt đen như mực kia, dường như bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, trong veo và rất có hồn, hết sức chân thành.
Chung Ngải, thật xin lỗi.
Anh vẫn thiếu nợ cô một câu như vậy.
Đó là lời xin lỗi xuất phát từ trái tim của anh, ngay cả ngôn ngữ của hoa cũng không thể thay thế.
Ánh mắt lơ đãng gặp nhau, thế giới đều tĩnh lặng, làn gió dường như cũng ngừng lại, cho nên Chung Ngải nhất thời quên mất phải rời mắt đi. Cô gần như mất khống chế, lập tức chìm đắm vào đôi mắt như hồ nước u tối của Quý Phàm Trạch; nó rất sâu, cũng rất sạch sẽ, khiến người ta xiêu lòng.
“Thật sảng khoái! Bác sĩ Chung, cô giỏi quá!”
Tiếng hét của mấy vị quản lý cấp cao đã thu hút sự chú ý của Chung Ngải, cô nhanh chóng nhắm mắt mới áp chế được cảm giác kỳ lạ đang dâng lên trong lòng.
Cô bối rối quay lại nhìn về phía mọi người, sau đó bắt đầu hoạt động cuối cùng của ngày hôm nay.
Cô sắp xếp cho nhóm quản lý trẻ tuổi xoay người đối diện với nhóm quản lý ‘đồ cổ’: “Mọi người có nghe nói đến liệu pháp ôm chưa? Tiếp theo đây việc mọi người cần làm là mở rộng tấm lòng, sau đó ôm người đối diện một cái thật chặt.” Chung Ngải mỉm cười, cao giọng nói.
Tất cả mọi người đều sững sờ, ở phía đối diện từ xưa đến nay vẫn luôn là đối thủ một mất một còn của họ đó!
“Đến đây đi, ôm một cái! Làm người không thể nhỏ nhen như vậy, ôm một cái xóa bỏ thù hận nào!” Giọng điệu của Chung Ngải rất có hiệu quả kích thích. Hết cách, tiền của khách hàng cũng đã lấy rồi, cô nhất định phải đạt được kết quả.
Haizz, chỉ có thể kiên trì thôi. Ở mỗi nhóm toàn thân mọi người đều cứng ngắc, sau đó tất cả đều mang vẻ mặt nhăn nhó đưa tay ôm lấy đối phương.
Quý Phàm Trạch mỉm cười, lần này là bị chọc cho cười.
Anh nhanh chóng lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh lưu niệm cho nhóm quản lý cấp cao đang ôm nhau kia. Sau này trong cuộc họp nếu ai gây chuyện, anh sẽ bảo Mark in tấm ảnh này ra rồi treo lên trong phòng họp.
Lúc này tâm tư Mark vốn không đặt trên người BOSS, anh ta hoàn toàn đắm chìm trong liệu pháp thần kỳ của Chung Ngải, không thể thoát ra được. Liếc mắt thấy mỹ nữ đang đứng một mình không có ai ôm, lòng bàn chân anh ta như bôi mỡ, “vèo” một cái chạy tới chỗ Chung Ngã.
“Bác sĩ Chung, chúng ta cũng ôm một cái thật chặt nào.” Anh ta cười hì hì, nuốt nước miếng một cái.
Nhưng không ngờ là cánh tay anh ta vươn ra chưa kịp chạm vào tóc của Chung Ngải thì cổ áo đã bị siết chặt…
Mark cứ như vậy bị người ta túm cổ áo, kéo sang một bên bằng tư thế vô cùng thê thảm.
Dưới chân anh ta khẽ lảo đảo, chưa kịp nhìn người vừa đến, chỉ nghe thấy một giọng nói trầm thấp thẳng thừng đập vào tai: “Bác sĩ Chung là người anh có thể ôm sao?”
Quý Phàm Trạch bất mãn nói xong một câu như vậy, sau đó đột nhiên vươn tay ra, kéo Chung Ngải đang sững sờ vào trong lòng…