Sáu Mươi Hũ Mật - Linh Độ Tịch Mịch

Chương 23: Đổi phòng



Sự thật đã được chứng minh rằng, đôi khi Weibo vạn năng cũng không đáng tin.
Ví dụ như sau khi Chung Ngải đăng Weibo hỏi cách đuổi thạch sùng ra ngoài thì có mấy người bình luận rằng:
Lầu một: Thiêu sống nó.
Lầu hai: Đập chết nó.
Lầu ba: Thả mấy con rắn vào.
Quả thực là không nỡ nhìn thẳng luôn. Một tay Chung Ngải cầm điện thoại, ngồi xụi lơ trên sô pha, tay còn lại chống cằm, ngước mắt lên, tuyệt vọng nhìn chằm chằm con quái vật nhỏ ở trên tường, cô đuổi nó đi kiểu gì đây trời?
Đúng lúc này, có một bình luận được gửi đến.
Chung Ngải vốn không trông mong gì hơn, đang muốn yên lặng rời khỏi trang web thì bỗng nhiên vui vẻ chớp mắt.
Quý Lộ Nhất Ngôn: [Em có thể sang phòng bên cạnh mà ngủ.]
Đổi phòng ngủ ư?
Đây đúng là đề nghị khiến người ta cảm động đến rơi nước mắt đó. Dù bây giờ đang là mùa hè nhưng Chung Ngải lại thấy như được đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết* vậy. Cô lập tức nhảy từ trên sô pha xuống, nhanh chóng sửa soạn đồ đạc, rồi đi ra khỏi phòng.
*Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết: Ý bảo là chìa tay ra giúp đỡ người nào đó vào lúc họ khó khăn.
Vì hành lang có trải thảm nên cô không nghe thấy tiếng chân của mình giữa bốn bề im ắng. Lúc này, cửa phòng bên đang khép hờ, ánh đèn màu vàng nhạt hắt ra từ khe cửa.
Ngay cả cửa cũng đã mở sẵn cho cô luôn rồi, quả nhiên sự phong độ của người đàn ông này thực sự không phải là giả vờ cho có. Chung Ngải cong môi cười để lộ chiếc răng trắng nhỏ xinh, cô giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa rồi bước vào.
Ai ngờ, cô vừa tiến vào đã ngỡ ngàng trước cảnh tượng Quý Phàm Trạch vẫn còn đang nằm trên giường.
Nhìn anh như vừa tắm xong, trên người mặc chiếc áo thun ngắn tay màu trắng cùng quần ngủ kẻ sọc. Đôi chân dài của anh đang vắt chéo trên giường, tay cầm quyển sách, sống lưng vẫn thẳng tắp khi dựa vào gối, trông vừa lười biếng lại ôn hoà hơn thường ngày.
Nghe được tiếng bước chân, Quý Phàm Trạch rời mắt khỏi quyển sách, ngước nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau trong giây lát khiến anh hơi sửng sốt.
Trước mặt anh là cô gái đang mặc chiếc váy ngủ cotton tay ngắn dài đến đầu gối, trên đầu quấn khăn trắng trông như người Ấn Độ, vai đeo hai cái ba lô, nụ cười trên môi trở nên cứng ngắc.
Khoé môi Quý Phàm Trạch giật giật, tư thế ngồi của anh vẫn không đổi, trêu chọc nói: “Xem em kìa, lại có thể bị một con thạch sùng dọa thành như vậy.”
Nụ cười của Chung Ngải hơi cứng lại trong giây lát rồi từ từ nhạt dần. Cô đặt ba lô xuống, đi tới cuối giường thúc giục: “Anh mau dọn phòng đi.”
“Tại sao tôi phải dọn phòng?” Quý Phàm Trạch nghi hoặc. Anh đặt sách xuống, mang dép lê dùng một lần của khách sạn rồi đứng lên.
Ủa khoan, tình huống gì vậy?
Chung Ngải cảnh giác, cô đứng im tại chỗ, kinh ngạc hỏi: “Không phải anh nói sẽ đổi phòng cho tôi sao?”
Quý Phàm Trạch chậm rãi đi tới gần, xoa chiếc khăn Ấn Độ trên đầu cô, động tác như đang vỗ về, thật kỳ lạ là lời anh nói lại khiến người ta tỉnh táo vô cùng: “Em hiểu sai ý tôi rồi. Tôi chỉ muốn nói là tôi không ngại ngủ cùng phòng với em thôi.” Anh liếc cô, cười mà như không cười.
Lưu manh vẫn hoàn lưu manh, sao cô lại quên là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời chứ!
Chung Ngải nhanh chóng cân nhắc mức độ nghiêm trọng giữa thạch sùng và Quý Phàm Trạch, trong giây lát khuôn mặt nhỏ ỉu xìu, gồng mình đưa ra sự lựa chọn: “Tôi vẫn nên trở về phòng mình thì hơn.”
Thấy cô đã quyết định xong, Quý Phàm Trạch cũng không ngăn cản, ngoài miệng lại thỏa hiệp: “Muốn tôi đổi phòng cho em cũng được, chỉ cần ngày mai em chịu đi xe đạp đôi với tôi.”
Trong đầu Chung Ngải hiện lên một số hình ảnh, tuy rằng cảm thấy hơi kỳ quái nhưng cô vẫn gật đầu nói: “Vậy được, tôi đồng ý với anh.”
Quý Phàm Trạch không hài lòng lắm với kết quả phải đổi phòng ngủ chỉ vì muốn đi chung xe với cô nhưng vẫn cong môi cười: “Được rồi, để tôi đi dọn phòng.”
“…”
Luận về việc đàm phán thì Quý Phàm Trạch chắc chắn là cao thủ. Trong lĩnh vực kinh doanh, anh đều suy tính kỹ càng từng bước đi và lợi ích đi kèm với nó nhưng anh không ngờ được chính mình thường xuyên bày mưu lập kế trên thương trường lại có lúc phải hạ mình đàm phán với một cô gái, đã vậy còn luôn nhượng bộ cô.
Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, dù là người phóng khoáng nhưng Chung Ngải vẫn thấy xấu hổ. Cô lau khô tóc, ôm gối vào lòng, dựa vào mép giường chờ Quý Phàm Trạch dọn đồ đạc.
Chuyến này đi anh không mang theo nhiều đồ nên trong phòng rất sạch sẽ và ngăn nắp. Trên bàn trà chỉ để một cái laptop và một chai nước khoáng đang uống nửa chừng, trong tủ quần áo treo hai chiếc áo sơmi đã được ủi phẳng phiu. Tốc độ dọn dẹp của anh cũng không chậm, nhưng vì đang ngồi chờ nên cô cảm thấy quá trình hơi lâu.
Ban đêm yên tĩnh, trong phòng càng yên tĩnh hơn.
Sự yên tĩnh càng dễ khiến cho bầu không khí trở nên mờ ám hơn.
Phòng có cửa kính trải suốt từ mặt sàn đến trần nhà với tầm nhìn rộng, ngoài cửa là một vườn hoa nhỏ, từng bông hoa nhài trắng tinh lẳng lặng nở rộ dưới ánh trăng. Cánh cửa ở ban công không đóng, có gió nhẹ thổi tới khiến căn phòng tràn ngập hương thơm thoang thoảng của hoa nhài, thấm vào ruột gan.
Chung Ngải cầm lấy điều khiển từ xa rồi bật TV lên. Vốn dĩ cô chỉ tùy tiện ấn, ai ngờ vừa mới chuyển mấy kênh thì cô đã bị thu hút bởi một chương trình.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc từ TV truyền đến, Quý Phàm Trạch không khỏi buông đồ trong tay xuống, ngước mắt nhìn lên thì thấy chương trình Kiện khang Go Go Go phát lại vào mỗi buổi tối đang chiếu đúng tập anh và Chung Ngải cùng nhau tham gia.
“Có gì hay đâu mà xem, mặt tôi bị làm mờ cả rồi.” Anh lặng lẽ nói.
Chung Ngải không chú ý anh cũng ngồi vào đầu giường, mãi đến khi anh mở miệng, cô mới kinh ngạc phát hiện giọng nói của anh sát bên mình. Bởi vì ngồi gần, cô có thể ngửi thấy mùi vừa thanh mát lại dễ chịu của sữa tắm trên người anh hoà cùng mùi hương của hoa nhài.
Không biết có phải do mùi hương hay không mà đầu óc Chung Ngải trì trệ mất hai giây, cô cứng ngắc ngồi thẳng dậy, thu đồng tử đang giãn lại, lại đặt sự chú ý vào TV.
“Tôi không có xem anh, tôi đang xem mình mà.” Cô cười nói.
Quý Phàm Trạch khoanh tay trước ngực, khóe môi cong lên thành một vòng cung nhỏ, cũng không phản bác lời cô.
Trên giường, mỗi người ngồi một bên tự nhìn hình ảnh của nhau trên TV.
Tuy hai người đối chọi gay gắt trong lúc quay nhưng trong đêm hè yên tĩnh này, mâu thuẫn giữa họ đã sớm không còn tồn tại. Chung Ngải chợt không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc này ra sao, rõ ràng cô quen Quý Phàm Trạch không lâu, nhưng cảm giác khi ở cạnh anh giống như là đã quen biết từ lâu vậy, rất khó có thể diễn tả thành lời.
Ký ức trong đầu lơ đãng hiện ra trước mắt.
Anh hôn cô, ôm cô, thổ lộ câu “Tôi thích em” trong men say;
Cô đánh anh, mắng anh, cũng dần quen với sự tồn tại của anh;
Anh có những ký ức về cô mà cô lại không hay biết. Tuy rằng cô bị anh lấy chuyện quá khứ ra để trêu chọc nhưng cô vẫn xúc động, cứ như anh vẫn luôn cẩn thận giữ gìn ảnh chụp ngây ngô năm đó thay cô.
Trạng thái thất thần này không duy trì được lâu thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên khiến cô hoàn hồn.
“Điện thoại của em.” Quý Phàm Trạch thoáng nhíu mày, bĩu môi liếc hộc tủ trên đầu giường ngủ.
Chung Ngải “À” một tiếng, nghiêng người lấy điện thoại.
Nhìn thấy tên người gọi, cô không nhúc nhích, trực tiếp để bên tai nghe, khi giọng nói được truyền đến, cô liền nhảy xuống giường.
“Dì đừng khóc, con sẽ tới liền.” Chung Ngải vội vàng nói.
Dưới cái nhìn chăm chú của Quý Phàm Trạch, cô vội vàng cúp máy.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Chung Ngải không có thời gian giải thích, cô lo lắng hỏi anh: “Bây giờ anh đưa tôi trở về thành phố B được không?”
Quý Phàm Trạch hơi ngẩn người.