Sáu Mươi Hũ Mật - Linh Độ Tịch Mịch

Chương 35: Em là người đầu tiên



Buổi sáng, thành phố như được gột rửa sau cơn mưa, mang theo hương vị của sương sớm. Dường như có một dòng nước dao động trên bầu trời trong xanh, một tia nắng ban mai chiếu vào tấm rèm khép hờ, khiến phòng khách sạn như được nhuộm một lớp ánh sáng nhạt màu trong suốt.
Đập vào mắt Chung Ngải khi vừa mở hai mắt mông lung ra chính là bức tranh nắng sớm động lòng người này. Nhưng cô chỉ thất thần trong giây lát, sau đó cả người liền cứng lại, chút buồn ngủ biến mất không sót lại tí gì.
Trên chiếc giường lớn cô đang nằm có một người ép sát cô từ phía sau.
Nhiệt độ điều hòa trong phòng để vừa đủ, nhưng sau lưng Chung Ngải lại như bị hâm nóng, cảm giác như có một chiếc bàn là nóng cháy đang dán lên. Trong tấm chăn to rộng mềm mại, cô hơi cuộn tròn thân mình, một người đàn ông ôm cô vào trong ngực, giống như hai nửa vòng cung dán chặt vào nhau. Điểm chết người chính là có một thứ kỳ quái còn đang chạm vào eo cô.
Ý thức được đó là cái gì, mặt Chung Ngải đỏ bừng lên. Cả người cô cứng lại, không dám cử động dù chỉ một chút, cô lấy tay từ trong chăn ra, vỗ vỗ mặt mình.
Đau, vậy đây không phải là mơ.
Nhưng cô không nhớ tối hôm qua mình và Quý Phàm Trạch đi vào giấc ngủ với tư thế này! Cố gắng nhớ lại một chút, rõ ràng sau khi người đàn ông kia giúp cô bôi thuốc xong đã ngoan ngoãn nằm xuống ngủ đối diện với chân cô rồi mà… Quả nhiên, bản tính lưu manh vĩnh viễn không thay đổi. Trong đêm dài, không biết Quý Phàm Trạch đã nhân lúc cô ngủ làm ra những trò gì rồi, Chung Ngải vô thức sờ váy ngủ trên người, vẫn còn may tất cả đều ở đây.
Trong lúc dây thần kinh căng chặt trong đầu cô vừa nới lỏng một chút thì một giọng nam khàn khàn truyền đến từ phía sau tai, mang theo cảm giác gợi cảm lúc mới ngủ dậy, ung dung xoa vành tai cô: “Em tỉnh rồi à? Chào buổi sáng.”
Lỗ tai Chung Ngải tê rần, vẫn còn đang suy xét có nên truy cứu anh điều gì hay không thì lại nhớ tới hành vi bụng tiểu nhân đo lòng quân tử của mình vào tối hôm qua. Để tránh bị Quý Phàm Trạch giễu cợt cô không thuần khiết, cô đành phải kiên trì kìm lại những gợn sóng trong lòng xuống bằng một cái hít sâu.
“… Buổi sáng tốt lành.” Chung Ngải miễn cưỡng toét miệng cười.
Quý Phàm Trạch lần lượt đi quá giới hạn, nhưng cô gái này lại càng ngày càng bớt ngạc nhiên đã báo hiệu đây là một dấu hiệu tốt. Anh cong môi, đưa mặt lại gần cô, rồi vùi đầu vào tóc cô. Cánh tay anh hơi dùng sức, ôm chặt lấy cô như muốn hoà làm một vậy.
Buổi sáng kích thích như vậy đã khiến Chung Ngải ngượng ngùng, cô đỏ mặt đẩy tay anh ra, trở mình nhảy dựng trên giường, “Em bị muộn rồi, hôm nay còn phải đi họp nữa.”
Trong vòng tay không còn người đẹp, Quý Phàm Trạch không cam tâm ngồi thẳng lên, dựa vào đầu giường liếc cô, “Đừng đi. Không phải hôm qua em đã diễn thuyết xong rồi à? Lát nữa chúng ta ra ngoài đi dạo.”
Tia nắng ban mai ấm áp chiếu vào đường nét rõ ràng trên khuôn mặt anh, càng làm ngũ quan trở nên sinh động hơn, mái tóc mềm mại nhuốm ánh sáng, khóe mắt mang theo một chút lười biếng cùng buồn ngủ chưa tan, khiến cho khuôn mặt dịu dàng hơn rất nhiều.
Ánh mắt họ vô tình giao nhau đã khiến trái tim Chung Ngải đập loạn nhịp.
Phải công nhận rằng cảm giác bây giờ rất kỳ diệu. Bình thường Chung Ngải ở một mình, sau khi rời giường thì trên giường liền trống không. Thông thường cô đều vội vàng rửa mặt chải đầu, sau đó cắn miếng bánh mì rồi lao thẳng ra khỏi cửa. Nhưng bây giờ trên giường có người, giống như không gian nhỏ này không chỉ là của cô, mà còn là của anh nữa.
Có lẽ nhiều khi tình yêu cũng không phức tạp đến vậy, nó chỉ là một loại sẻ chia vô cùng đơn giản mà thôi.
Sự tồn tại lẫn hơi thở của anh đã xâm lấn cuộc sống của cô từng chút một, dần dà cũng biến thành một loại thói quen. Thời gian Chung Ngải quen biết Quý Phàm Trạch không lâu lắm, cô cảm thấy bản thân đang dần hiểu anh hơn, cảm giác rung động cũng nhiều hơn. Giống như trong buổi sáng đẹp đẽ và yên bình này, tim cô sẽ vì tư thế ôm nhau ngủ của họ mà đập như nai con chạy loạn, lại sẽ vì nhìn thấy diện mạo đẹp trai của anh mà loá mắt.
Chung Ngải đứng cứng nhắc ở đuôi giường, cô sửa sang váy ngủ rồi vuốt lại đầu tóc rối tung hai lần mới hoàn hồn. Cô cười xin lỗi với Quý Phàm Trạch, nói: “Có lẽ hôm nay em không thể đi cùng anh rồi, em muốn đi nghe bài diễn thuyết của mọi người. Cơ hội lần này rất hiếm, họ đều đã đến đây cả…”
À, thì ra anh ngàn dặm xa xôi tới tìm cô lại không bì được với buổi hội thảo bị phá hỏng sao. Quý Phàm Trạch hơi khó chịu, bỗng nhiên cái gì anh cũng không muốn nói, ánh mắt hơi trầm xuống, chỉ vào ghế dựa, “Em lấy quần anh lại đây.”
Người đàn ông này trở mặt như lật sách vậy, khiến trong lòng Chung Ngải cũng bực bội không kém, cô còn định nói mình sẽ rời khỏi hội trường sớm hơn một chút, sau đó cùng anh đi ra ngoài chơi đấy. Bây giờ giữ lại những lời ấy trong lòng, cô đi qua lấy quần, nhịn không được mà chế nhạo: “Sao anh không tự đi mà lấy đi, đúng là kiểu người quen được hầu hạ.”
“…” Quý Phàm Trạch bất đắc dĩ xốc chăn lên, cúi đầu nhìn nơi nào đó đang dựng đứng, cứ vậy mà đứng lên cũng quá bất lịch sự rồi.
Chung Ngải ném quần cho anh, đường cắt may tinh xảo, chất liệu cao cấp, chiếc quần tây màu đen tạo thành một vòng cung nhỏ bay vào giường, giữa đường có một đồ vật rơi ra từ túi quần, đáp ở đuôi giường.
“Ôi, rất xin lỗi.”
Chung Ngải không cẩn thận làm rơi đồ của Quý Phàm Trạch, cô chạy nhanh qua muốn nhặt lên, lại thấy Quý Phàm Trạch chợt nhíu mày, đột nhiên nghiêng người về phía trước muốn nhặt. Tay hai người gần như đồng thời chạm vào vật kia nhưng chỉ trong giây lát mà thôi, bỗng chốc Chung Ngải rút tay lại, giống như sờ phải củ khoai lang nóng bỏng tay.
Cô kinh ngạc trợn tròn mắt, ngơ ngẩn nhìn Quý Phàm Trạch: “Sao anh lại… Có cái này?!”
Khụ khụ, vậy mà lại là một hộp chưa bóc vỏ bao… Ba con sói.
Quý Phàm Trạch cau mày, không ngờ tối hôm qua che giấu tốt như vậy, mà sáng sớm chỉ hơi không cẩn thận thôi đã bị phát hiện rồi. Sự xấu hổ hiện lên trong mắt anh, nhanh đến nỗi người ta không thể bắt kịp, ngay sau đó sự xấu hổ đã bị anh thay thế bởi nụ cười bên môi.
“Chuẩn bị trước, thỉnh thoảng sẽ cần.” Anh nói với giọng bình thường không chút thay đổi, sau đó bình tĩnh cất hộp ba con sói đi.
Trong lòng Chung Ngải như đang gào thét ngàn vạn câu F*ck, cô biết mà, biết ngay… Người đàn ông này không có lòng tốt mà! Anh giả vờ thành bộ dáng chính nhân quân tử chân thành biết bao, thậm chí còn cắn ngược cô một cái, hại cô suýt chút nữa đã bị anh lừa gạt.
Bỗng nhiên trong lòng không thoải mái, Chung Ngải nhíu mày, giọng điệu không khỏi lạnh băng: “Có phải anh đối với những người phụ nữ khác cũng như vậy không? Mang theo sẵn thứ này bên người để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào?”
Cẩn thận tiêu hoá mấy chữ này, Quý Phàm Trạch ngơ ngẩn, tình hình còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của anh nữa.
Thấy anh nhất thời không nói nên lời, trong lòng Chung Ngải trầm xuống, cô chỉ thuận miệng nói thôi, chẳng lẽ nói trúng rồi?! Lập tức trở thành hoàng đế thật* quả khiến người ta sợ hãi, cô hoang đường lắc đầu, đột nhiên cảm thấy rầu rĩ trong ngực.
*Hoàng đế thật: Chỉ sự việc có ít người biết đến.
Hoá ra cô không hiểu chút nào về người đàn ông này cả.
Nhìn cô xoay người, thở phì phò chui vào toilet, hô hấp của Quý Phàm Trạch như bị tắc nghẽn, anh khẽ thở dài, mở miệng nói: “Chung Ngải, em là người đầu tiên.”
Không sai, em là người đầu tiên.
Người phụ nữ đầu tiên làm anh không thể kiềm chế được xúc động.
Tối hôm qua, anh mua ba con sói cùng với thuốc. Nhưng nhìn cô khẩn trương nói những lời như vậy, thậm chí bày ra dáng vẻ như đối mặt với kẻ thù, rốt cuộc anh vẫn cố kìm lại cơn xúc động đang dấy lên, khó chịu nhẫn nhịn.
Giọng Quý Phàm Trạch rất nhẹ, tựa như nắng sớm trong phòng, đong đầy trên mặt lại không cảm giác được sức nặng, nhưng vẫn khiến Chung Ngải không thể bỏ qua, dừng chân lại trước những lời này. Hiểu được thâm ý của lời anh nói, bỗng nhiên ngực cô hơi nóng lên, cũng không biết bản thân có nên tin tưởng anh không, nhưng hàng mày đang nhíu lại đã dần giãn ra.
Rửa mặt xong xuôi, Chung Ngải thay quần áo muốn ra cửa, Quý Phàm Trạch không cản cô, khi đưa cô đến cửa thì đột nhiên nói câu: “Lại đây, hôn một cái nào.”
Chung Ngải hơi sốc khi anh mời gọi trực tiếp như thế, sắp muộn rồi, cô không có cách nào chỉ có thể nhón chân, mổ nhẹ một cái ở bên mặt anh. Chính lần đụng chạm trong chớp mắt này, gáy Chung Ngải bỗng dưng bị anh giữ lấy, dường như không hài lòng việc cô có lệ, lại như muốn ép cô rút lại suy nghĩ tiêu cực vừa rồi, cánh tay Quý Phàm Trạch khẽ bóp, kéo cô tới gần bên môi mình.
Chung Ngải không kịp từ chối thì môi đã bị anh ngậm lấy. Môi răng người đàn ông này mỗi lần hôn cô đều có ý quyến rũ, cô cố gắng chống lại lúc anh nửa tiến công nửa ép buộc, đồng thời cũng do cô sắp chịu đựng không nổi cuộc tấn công của anh thì anh hơi buông cô ra. Chờ cô hít sâu mấy hơi, lại tiếp tục hôn, ngậm trong miệng rồi mút…
Chung Ngải bị anh hôn đến tê dại, đầu óc ngẩn ngơ, nhờ đó mà những buồn bực trong lòng cũng tan đi không ít.
Sau khi kết thúc một nụ hôn tạm biệt triền miên, lúc này Quý Phàm Trạch mới thả cô đi. Cửa lớn sau lưng đóng lại, Chung Ngải sờ đôi môi bị sưng của mình, lắc đầu. Ôi, cô cảm thấy mình muốn thua trong tay người đàn ông này rồi, rõ ràng anh đã làm nhiều chuyện xấu xa như vậy, mà cuối cùng cô lại luôn tha thứ cho anh.
“Cô cười được như thế, xem ra tâm trạng không tồi đâu nhỉ!”
Chung Ngải đang muốn cất bước, lại nghe được một giọng nói âm dương quái khí truyền đến từ người bên cạnh. Cô men theo tiếng nói quay đầu, ý cười trên mặt lập tức ngừng lại.
“Tôi nhìn thấy cô xong thì tâm trạng không tốt nữa rồi.” Chung Ngải xụ mặt.
Ném xuống một câu như vậy, cô muốn rời đi, lại bị Mạnh Tình bước một bước dài ngăn cản: “Cô sợ tôi đến thế sao? Hôm qua coi như cô may mắn nên mới gặp được tình nhân cũ, sớm biết vậy thì tôi nên ném USB xa một chút…” Như đoán chắc được Chung Ngải sẽ không phản kích, nên cô ta không che dấu kiêu ngạo của mình chút nào.
Nghe những câu chói tai như vậy, Chung Ngải hơi không khống chế được, dùng hết sự tức giận, khinh thường cùng giễu cợt bộc phát ra bằng lời: “Người nên sợ hãi là cô mới phải! Cô cho rằng bài luận văn của mình xuất hiện vinh quang lắm sao? Dựa vào sao chép để trà trộn vào cho tới ngày hôm nay rất ghê gớm sao? Nếu giáo sư Tiết biết cô sao chép bài luận văn hai năm trước của thầy, nhất định thầy sẽ báo cáo cô…” Chung Ngải đã lâu không lớn tiếng cãi nhau với người phụ nữ này, sau khi nói xong thì chính cô cũng cảm giác không chân thực.
Trong lòng Mạnh Tình giật mình, không thể kiềm chế được mà cắn chặt răng. Đột nhiên, cô ta giơ tay lên, đánh về phía mặt Chung Ngải, tựa như muốn nổi điên để che dấu sự chột dạ.
Không nghĩ tới đối phương sẽ động thủ, Chung Ngải không kịp né tránh…
Đột nhiên cửa sau lưng cô bị người mở ra, bàn tay đang đánh tới đột nhiên dừng lại giữa không trung, Mạnh Tình đầy kinh ngạc nhìn người đàn ông đi ra từ trong phòng.
Sao anh lại xuất hiện ở đây?!
Quý Phàm Trạch nắm lấy cổ tay cô ta, ánh mắt tối đen bức người, dường như bao phủ một tầng sương tuyết. Anh kéo Chung Ngải đang hoảng hốt ra sau mình, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng nói với Mạnh Tình: “Cô dám đánh cô ấy thử xem.”
Mạnh Tình như bị đóng băng tại chỗ bởi ánh mắt lạnh băng của anh, môi cô ta run rẩy, yết hầu còn hơi run cứ như bị người bóp chặt, khiến cô ta không tài nào hô hấp được.
Cô ta chưa từng gặp một Quý Phàm Trạch như vậy, khuôn mặt rất đẹp nhưng thần sắc lại rất lạnh, vừa hung ác vừa nham hiểm khiến người ta phải sợ hãi, e dè.
“Cút.” Quý Phàm Trạch buông tay ra, chỉ lạnh lùng nói một chữ.
Đến khi Mạnh Tình thất thểu rời đi, ánh mắt Quý Phàm Trạch vẫn còn sự tức giận. Cách một cánh cửa, anh đã nghe hết cuộc nói chuyện của hai cô gái. Anh híp mắt nguy hiểm, trong lòng đã có tính toán.
Tim Chung Ngải vẫn còn đập nhanh bởi một màn kia, cô kéo góc áo Quý Phàm Trạch, “Không sao đâu, cảm ơn anh.” Nếu không nhờ anh thì cô đã bị nhận bạt tai rồi.
Ánh mắt Quý Phàm Trạch chuyển sang mặt cô đã rút đi khí lạnh, trái lại còn hiện lên sự đau lòng, “Ngu ngốc, sao em không tránh đi.”
“…”
6 năm trước, tình cảnh cũng giống như bây giờ.
Lúc đấy, Mạnh Tình hung hăng bắt nạt Chung Ngải ở KTV. Bởi vì khi ấy không quen biết, anh ngồi không nhúc nhích, trơ mắt nhìn cô chịu tủi thân. Mà hôm nay, anh lại không chịu được khi thấy cô bị tủi thân, dù là một chút cũng không được.
Chung Ngải còn đang suy nghĩ về biểu cảm khó hiểu trên mặt Quý Phàm Trạch, trên vai cô đã hơi trùng xuống, bả vai bị anh ôm lấy.
Anh nhẹ nhàng nói: “Đi thôi, anh đưa em ra ngoài chơi, không cần đi dự họp.”
Chung Ngải như con rối gỗ, bị anh ôm vai đi đến trước cửa thang máy, nhịn không được quay đầu hỏi: “Vì sao vậy?”
“Hôm nay hội trường sẽ rất náo nhiệt.” Trong mắt Quý Phàm Trạch như có ý cười rất nhạt, nhạt đến mức gần như không có vậy.