Chiếc xe màu đỏ tắt máy, dừng trước sảnh của tòa nhà văn phòng. Nhân viên công sở lũ lượt rời khỏi tòa nhà, gương mặt hiện đầy vẻ mệt mỏi sau một ngày làm việc vất vả nhưng vẫn nói cười rất vui vẻ.
Ánh tịch dương đỏ rực chiếu trên bầu trời, gương mặt của Quý Phàm Trạch dần chìm vào bóng tối của buổi chiều tà.
Anh mở cửa xuống xe, đứng cạnh cửa xe, một tay để trong túi quần, ánh mắt lạnh nhạt bình tĩnh nhìn Chung Ngả. Dường như cô đang bị dọa sợ, vẫn chưa hoàn hồn sau khi cửa kính xe hạ xuống, ánh mắt hoảng hốt nhìn Quý Phàm Trạch.
Đứng trước mặt người đàn ông cao lớn lạnh lùng này, Chung Ngả nhất thời cảm thấy trước mắt tối đen, ngay cả bầu trời ráng đỏ cũng ảm đạm đi mấy phần.
Cô cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra đây!
“Buổi sáng tôi gửi chuyển phát nhanh cho anh và Trầm Bắc, có lẽ là người giao hàng đã đưa nhầm đồ rồi. Lúc đó tôi đang vội khám cho bệnh nhân nên cũng không kiểm tra lại…” Chung Ngả chỉ có thể nghĩ tới khả năng này.
“Cho nên chìa khóa xe vốn là em gửi cho Trầm Bắc?” Rõ ràng là cô đã giải thích rất cặn kẽ, nhưng Quý Phàm Trạch vẫn muốn hỏi lại một lần.
“Ừm.” Chung Ngả xấu hổ gật đầu.
Trời đang vào hạ, không khí nóng bức nhưng tim Quý Phàm Trạch lại đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, ngay cả tia hy vọng cuối cùng cũng tan biến. Cái cảm giác này giống như là đột nhiên trúng thưởng 5 triệu tệ (~ 17 tỷ VNĐ), nhưng đến lúc nhận thưởng người ta lại nói với bạn: Ngại quá, chúng tôi nhầm.
Bỏ qua tư vị chua xót trong lòng, theo bản năng anh lạnh lùng hỏi: “Vậy em gửi cho tôi cái gì?”
Chung Ngả nhíu mày, gãi đầu: “… Không có gì.” Tốt nhất cô không nên đổ thêm dầu vào lửa thì hơn.
Quý Phàm Trạch khẽ mím môi, anh không nói lời nào, chỉ nhìn cô không chớp mắt.
Bị anh dùng ánh mắt lạnh như sao băng nhìn chằm chằm như vậy, Chung Ngả mất tự nhiên quay mặt đi. Cô hơi nhếch khóe miệng, muốn dùng một câu châm chọc để kết thúc chủ đề lúng túng này, lại nghe thấy giọng nói của Quý Phàm Trạch vang bên tai.
“Là hoa tôi gửi cho em?” Anh hơi lên giọng, nhưng rõ ràng đây không phải câu hỏi mà là câu khẳng định.
Trong lòng Chung Ngả rơi lộp bộp, thật sự là càng sợ cái gì nó lại càng đến mà.
Suy nghĩ một chút, cô cố gắng đè xuống cảm giác chột dạ đột nhiên dấy lên trong lòng, thật thà nói: “Bây giờ hẳn là hoa đang ở chỗ Trầm Bắc rồi.”
Không khí một lần nữa lại lạnh xuống âm độ, dường như mọi ồn ào huyên náo bên tai đều ngưng lại trong nháy mắt.
“Hoa của tôi không vừa mắt em đến vậy sao?” Quý Phàm Trạch thấp giọng hỏi.
Không cần ngẩng lên nhìn Chung Ngả cũng có thể tưởng tượng ra được sự tức giận trong ánh mắt anh. Đó không phải là cái kiểu giận dữ bộc lộ hết ra ngoài, mà người đàn ông này rõ ràng là đã thẹn quá hóa giận, lại vẫn giữ vẻ kiêu căng ngạo mạn bất biến như mọi khi, từ trên cao nhìn xuống gằn từng tiếng chất vấn cô.
Nhưng rõ ràng người nên nổi giận không phải anh ta, mà là Chung Ngả mới đúng.
Con người là loài động vật kỳ lạ như vậy đấy.
Đối với người mà mình không hề để ý, thì cho dù đối phương có lừa gạt bạn thế nào, bạn vẫn có thể cười trừ, cho là mình xui xẻo mà thôi. Nhưng đối với người mà bạn chân thành đối đãi, dù chỉ là chút bí mật nho nhỏ cũng sẽ bị phóng đại, thậm chí biến thành lừa đảo dối trá, sau đó sự khó chịu, buồn bã, thất vọng sẽ tăng lên đến mức đáng kinh ngạc.
Cục tức trong lòng Chung Ngả tích tụ suốt một ngày nay cuối cùng cũng bị Quý Phàm Trạch châm ngòi nổ tung: “Anh giấu diếm danh tính thật với tôi, chẳng lẽ anh hy vọng tôi sẽ nhận hoa của anh, sau đó phơi khô giữ làm kỷ niệm sao?”
“……” Mọi người đi ngang qua đều nhìn cô, chỉ có anh là không nhìn, dường như anh không thể tìm được một biểu cảm cho phù hợp.
Không thèm nhìn vào ánh mắt ngày càng tối đi của đối phương, Chung Ngả há miệng, hổn hển nói tiếp: “Anh nói thích tôi, nhưng cái ‘thích’ của anh, hoàn toàn không phải thứ tôi mong muốn. Mỗi việc anh làm, mỗi câu anh nói, đều là vì nhất thời tùy hứng, cậy có tiền mà làm bừa… Tôi xin anh hãy đổi sang thích đối tượng khác đi được không?”
… Đổi sang thích đối tượng khác!
Cô ấy lại dám nói anh đổi sang thích người khác đi!
Thì ra, không chỉ hoa của anh không vừa mắt cô, mà ngay cả bản thân anh cũng không lọt vào mắt cô.
Cơn gió mùa hạ lướt qua mặt, lại không thể thổi tan đi tâm tình chán nản.
Giọng nói của cô như một lưỡi dao sắc bén, đâm một nhát vào tim Quý Phàm Trạch, đau thấu tâm can.
Anh phải nói sao với cô đây – cô đã sai rồi, quá sai rồi.
Khi Quý Phàm Trạch lần đầu bước vào phòng khám của Chung Ngả…
Với cô, anh chỉ là một người xa lạ;
Với anh, cô là người trong lòng suốt bao nhiêu năm.
Giữa ký ức và thực tại đan xen, Quý Phàm Trạch vốn không nghĩ sẽ có ngày anh chủ động theo đuổi cô. Anh tự nhận mình không phải là người giàu tình cảm, thậm chí chưa bao giờ cẩn thận suy nghĩ về cảm giác của mình với Chung Ngả, cho nên anh không hề nhận ra phần ký ức kia qua năm tháng đã biến thành tình cảm sâu sắc lúc nào không hay.
Nếu không phải vì lần đó bị cô nhận nhầm thành bệnh nhân, có lẽ anh và Chung Ngả sẽ vĩnh viễn không bao giờ gặp nhau. Thế giới của họ vốn là hai đường thẳng song song, không hề có điểm giao nhau, và sẽ dẫn tới những con đường khác nhau. Nhưng con đường của tình yêu chính là kỳ diệu như vậy, không bao giờ có một tuyến đường hay quỹ đạo định sẵn. Vào khoảnh khắc tim đập thình thịch, bạn không thể đoán được tiếp theo sẽ đi tới đâu, hay là phải đi như thế nào.
Quý Phàm Trạch cũng không ngoại lệ.
Trong thoáng chốc, anh dường như đã tự vấn bản thân rất nhiều lần, nhưng lại chẳng hiểu gì cả. Quả nhiên độc thân quá lâu rồi nên đối với loại chuyện tình cảm này anh có chút không khống chế được.
Khi mở miệng nói chuyện, đôi mắt đen thẫm như mực của Quý Phàm Trạch lướt qua hàng mi của Chung Ngả, cuối cùng dừng lại trước đôi mắt của cô. Giọng nói của anh vô cùng lạnh lùng, dù là biện minh cũng không lộ ra chút cảm xúc nào: “Chẳng lẽ em không biết ý nghĩa của mười tám đóa hoa hồng hay sao?”
Rõ ràng là hỏi người ta một câu như vậy nhưng anh lại không thèm cho đáp án, hỏi xong quay đầu bước đi luôn.
Tia nắng cuối cùng hắt lên chân trời, Chung Ngả kinh ngạc hóa đá tại chỗ, nhìn bóng lưng người đàn ông chìm dần vào bóng tối, càng lúc càng xa, cuối cùng hòa vào đám đông, mất tăm mất tích.
Không biết có phải do sắc trời quá tối không mà bóng dáng cao lớn của anh lại hiện lên vẻ cô đơn.
Lần trước khi Quý Phàm Trạch hôn cô, thổ lộ với cô, Chung Ngả đều là người bỏ chạy trối chết. Cho nên cô không hề biết rằng trơ mắt nhìn một người rời đi, đúng là cảm giác ngũ vị tạp trần.*
* ngũ vị: 5 vị chua cay mặn ngọt đắng. Ngũ vị tạp trần ý nói nhiều cảm xúc lẫn lộn khó tả.
Chung Ngả khẽ day mắt, chỉ cảm thấy từ đầu mày cuối mắt tới trái tim đều ê ẩm. Rõ ràng cô không hề sai, nhưng tại sao cô lại có cảm giác mình đã nói sai, làm sai rồi!
Cô cúi đầu ngồi vào ghế lái, đóng sập cửa lại, giống như con rùa rụt cổ chui vào trong mai vậy.
Hai tay cô siết chặt tay lái, nhưng lại không khởi động xe.
Chung Ngả tính tình hiền dịu, trước giờ rất ít khi cãi cọ. Trong quan niệm của cô, nếu có cãi cọ thì nên bộc lộ hết sự giận dữ ra, sau đó hai người nói rõ ràng những suy nghĩ trong lòng mình cho đối phương nghe. Vừa rồi quả thật cô cũng đã làm như vậy. Lúc nói ra những lời kia, trong lòng cô dường như được mở một cái van, vốn dĩ cô nghĩ rằng sau khi bao nhiêu lo lắng và nghi ngờ tích tụ suốt mấy ngày liền được trút ra thì sẽ trời quang mây tạnh, mọi thứ lại trở về như bình thường.
Nhưng mà kết quả lại không như dự tính, trong lòng cô ngược lại càng hoảng hốt hơn.
Haizz, nói chuyện với người đàn ông kia thật là mệt tâm!
Chung Ngả đột nhiên cảm thấy hoài niệm những ngày Quý Phàm Trạch vẫn còn là bệnh nhân tâm thần. Khi đó vì nghĩ rằng anh đang có bệnh nên cô đi khắp nơi với anh cũng không thấy bực bội. Tiếc là sau tối qua thì tất cả mọi thứ đều không như xưa được nữa. Tuy rằng Quý Phàm Trạch trước giờ chưa từng làm được chuyện gì bình thường cả nhưng theo góc độ y học mà nói thì anh quả thật là người bình thường, việc này lại khiến Chung Ngả không biết nên đối xử với anh như thế nào.
Vỗ vỗ khuôn mặt mấy cái, mọi biểu cảm trên mặt cô đều biến mất.
So với việc Quý Phàm Trạch nhận được chìa khóa thì bên Trầm Bắc còn tệ hơn. Không biết khi anh bất ngờ nhận được một hộp hoa xuân sẽ có cảm giác gì, Chung Ngả lấy điện thoại di động trong túi ra, muốn giải thích với anh một chút.
Trong lúc làm việc Chung Ngả luôn để điện thoại ở chế độ im lặng. Vì vậy khi mở điện thoại ra cô mới thấy có một tin nhắn chưa đọc trong WeChat, được gửi từ mười phút trước.
Trầm Bắc: Ngại quá, đêm nay anh tăng ca, không thể lấy xe giúp em được.
Chung Ngả khẽ nhíu mi, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Đúng là Trầm Bắc, cho dù anh đoán ra mọi chuyện thì vẫn vô cùng tỉnh táo, vì không muốn để cô cảm thấy xấu hổ mà dùng một phương thức nhẹ nhàng xử lý mọi chuyện.
Chung Ngả cúi đầu suy nghĩ một lúc, cũng không làm rõ chuyện này mà chỉ trả lời anh một chữ “Vâng”.
Sau khi thoát khỏi giao diện, cô đang định cất điện thoại vào túi thì động tác trên tay chợt khựng lại.
Bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, Chung Ngả mở trang tìm kiếm và nhanh chóng gõ vào: Mười tám đóa hoa hồng, ý nghĩa.
Internet rất nhanh chóng giúp cô phổ cập khoa học, nhìn tổ hợp hai từ “Chân thành” và “Thẳng thắn”, trong lòng Chung Ngả cảm thấy hơi rung động.
Quý Phàm Trạch muốn xin lỗi cô sao?
Chung Ngả ảo não vỗ đầu, thôi xong, sao cô lại kém cỏi như vậy, không biết mấy đóa hoa còn có tầng nghĩa này!
***
Mark phát hiện ra một chuyện vô cùng quỷ dị.
Vài ngày trước, sau khi BOSS lái chiếc xe đỏ ra khỏi bãi đỗ xe của đài truyền hình thành phố về thì tâm trạng của anh càng thất thường.
Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc có bày một cái bàn gỗ sồi trắng nhập khẩu từ châu Âu. Máy tính đã mở, tài liệu cũng trong tay nhưng đôi mắt sâu thẳm như hắc diệu thạch của anh lại dường như không có tiêu cự, anh cứ thất thần ngồi trước bạn như vậy.
Nếu như bộ dạng của anh vẫn thanh tâm quả dục, thờ ơ với mọi thứ thì cũng ổn thôi, Mark lại càng nhàn rỗi. Vấn đề là, mỗi ngày Quý Phàm Trạch đều nổi điên vài lần, hơn nữa còn rất đúng giờ.
Đáng sợ nhất là một lần, Mark vì muốn tạo ra môi trường làm việc ấm áp cho BOSS mà sai thư ký chuẩn bị hoa tươi. Nữ thư ký là người sành điệu, đặt rất nhiều hoa diên vĩ hồng nhạt vận chuyển từ Pháp bằng máy bay về, cắm một bó to trong chiếc bình cao cùng màu mua trên Taobao.
Nào biết Quý Phàm Trạch vừa nhìn thấy hoa, mặt liền tối sầm, không chỉ lạnh giọng bắt Mark đem cả hoa và lọ ném đi mà còn phạt anh ta tăng ca cuối tuần nữa.
Tâm của ông chủ sâu như đáy biển, khiến cho Mark khổ không thể nói. Anh ta sâu sắc cảm thấy rằng nếu không điều trị dứt bệnh tâm thần của ông chủ thì người kế tiếp phát điên chính là anh ta.
Lúc nghỉ trưa, Mark ở lại trong phòng thư ký.
Văn phòng thư ký tổng cộng có ba cô gái, dựa theo độ tuổi mà chia thành thư ký thứ nhất, thứ hai, thứ ba. Ba người đều dưới quyền của Tổng giám đốc, so với trợ lý đặc biệt là Mark thì chức vụ vẫn thấp hơn mấy bậc. Nhưng vào lúc hoạn nạn thì mọi người cũng không quan tâm đến chuyện cao thấp làm gì, đều thi nhau bán thảm và nói xấu ông chủ.
“Đúng rồi, các cô có quen bác sĩ tâm lý nào không?” Trong đầu Mark lóe lên, đột nhiên đổi đề tài.
Lúc trước Quý Phàm Trạch có nói tổ chức một khóa học tư vấn tâm lý cho mấy vị điều hành cấp cao của công ty. Trong xã hội cạnh tranh khốc liệt như hiện nay thì rất nhiều công ty lớn đều có động thái tương tự, dù sao thì quan tâm tới sức khỏe thể chất và tinh thần của nhân viên cũng là chuyện tốt mà. Nhưng không hiểu sao BOSS chỉ đề cập đến chuyện này một lần rồi sau đó không hề nhắc tới nữa.
Bây giờ nghĩ lại, Mark cảm thấy người cần hạ hỏa nhất không phải là ông chủ thì còn ai nữa.
Thư ký thứ nhất và thứ hai còn đang trầm tư suy nghĩ, thư ký thứ ba đang dựa vào bàn sơn móng tay đã nhàn nhã nói: “Bác sĩ mà chúng tôi tìm cũng vô dụng thôi.”
Trong lúc Mark còn đang lộ vẻ nghi hoặc thì thư ký thứ ba đã ngoắc ngoắc ngón tay, thần bí nói với anh ta: “Nếu anh có thể tìm được ‘người kia’ tới dạy mọi người học, tôi đảm bảo anh có thể thăng quan phát tài đó.”
“Người kia là ai?” Mark khẩn thiết nhìn những ngón tay sơn đỏ của cô nàng.
Thư ký thứ ba đắc ý đứng dậy, người nắm giữ tin tức quan trọng vĩnh viễn là lão đại, cô nàng bắt chéo hai chân, thổi thổi móng tay: “Theo như những gì tôi thấy thì sáng thứ sáu nào Tổng giám đốc Quý cũng xem chương trình [Kiện khang Go Go Go], chương trình có mời khách quý là bác sĩ tâm lý ấy…”
“…… Thật hay giả vậy?!” Nói như vậy, Tổng giám đốc Quý có bệnh không phải là chuyện ngày một ngày hai rồi?
“Đương nhiên là thật! Tổng giám đốc Quý nhìn vị khách mời kia đến đui mù luôn đó!” Bát quái ấy mà, chủ yếu là phải nói cho khoa trương một chút, chứ thật ra thư ký thứ ba cũng chỉ thấy một lần, chính là lần Đỗ Tử Ngạn mang theo bản thiết kế giai đoạn hai của Harbour City đến.
Mark vỗ đùi đánh “chát” một tiếng vang dội: “Mấy cái chuyện như tìm người không phải là vấn đề! Cho dù có phải khiêng thì ngày mai tôi cũng nhất định khiêng người phụ nữ kia về đây.”
Khẽ huýt sáo đi ra cửa, Mark chợt quay đầu lại hỏi một câu: “Đúng rồi, vị bác sĩ kia tên là gì?”
“Bác, sĩ, Chung.” Thư ký thứ ba nháy mắt mấy cái, hẳn là mình nhớ không nhầm đâu nhỉ.