Sáu Mươi Hũ Mật

Chương 32: Bỗng nhiên em nhớ anh



Mặc dù bị chơi xấu, nhưng số Chung Ngải vẫn coi như may mắn.

Dù sao Tiết Minh Lâm cũng có uy tín trong ngành, ban tổ chức bèn sắp xếp lại thứ tự bài thuyết trình của Chung Ngải. Chuyến này đài truyền hình bao hết xe, Trầm Bắc đưa cô về hội trường, giúp cô đến kịp buổi diễn thuyết.

Trên đường, Thẩm Bắc chỉ dùng dăm ba câu là đã nói hết đầu đuôi câu chuyện.

May là lúc giữa trưa Chung Ngải ở trong nhà ăn hét lên một tiếng, nên Trầm Bắc mới chú ý đến bàn của cô. Anh cũng biết đôi chút về những mâu thuẫn giữa cô với Mạnh Tình, khi đó anh có một xúc động mãnh liệt muốn đi qua làm chỗ dựa cho Chung Ngải, nhưng trong chớp mắt đứng lên, anh lại chần chờ.

Nếu đã vạch rõ giới hạn thì có phải nên buông tay không?

Hay vừa nhẫn nhịn vừa kìm chế mới là thái độ nên có dành cho cuộc tình này đây?

Chính trong nháy mắt do dự ngắn ngủi này, trong đầu Trầm Bắc lướt qua vô số hình ảnh. Hồi ức ào ra như lũ, muôn vàn suy nghĩ được tua nhanh như một con dao cùn đâm vào tim anh, khiến chân anh phải dừng bước.

Sau khi Chung Ngải chạy vào toilet, anh nhìn thấy Mạnh Tình động tay vào máy tính trên bàn, sau đó vội vàng đi ra nhà ăn, ném thứ gì đó vào vườn hoa. Vì khoảng cách giữa họ hơi xa, nên anh ta không nhìn rõ, cơm nước xong xuôi liền đi qua vườn hoa nhìn xem, thì phát hiện đó là một cái USB…

Khi Chung Ngải nghe anh ta nói xong đoạn này, mày nhíu chặt lại.

Nếu chuyện này xảy ra ở đại học thì cô cũng không mấy ngạc nhiên. Vì mấy năm nay cô gần như đã cắt đứt liên hệ với Mạnh Tình, hai người nước sông không phạm nước giếng, nên không cảnh giác cao độ. Bây giờ ngoài tự trách mình, cô chỉ không hiểu vì sao người phụ nữ kia lại đột nhiên kiếm chuyện với cô nữa rồi?

Vì đã dày công chuẩn bị nên bài thuyết trình rất thành công, cô không hề khiến Tiết Minh Lâm mất mặt chút nào. Sự xuất hiện của một gương mặt mới trong giới tâm lý học là cô đây đã khiến cho mấy vị giáo sư trong hội trường chú ý, họ trao đổi danh thiếp với Chung Ngải, chào đón cô đến giao lưu học thuật.

Thật lòng mà nói, nhờ Trầm Bắc mà Chung Ngải mới có được những điều này. Nếu không phải anh ta xuất hiện kịp thời thì e là cô vừa bị mất mặt và xấu hổ rồi. Vậy nên, Chung Ngải không từ chối khi Trầm Bắc mời cô đi ăn tối.

Hội thảo diễn ra trong ba ngày, theo như sắp xếp của ban tổ chức, người tham dự sẽ ở cùng khách sạn với người bên truyền thông. Trầm Bắc đã kết thúc nhiệm vụ phỏng vấn, định đi máy bay trong đêm để trở lại thành phố B. Vì hai người đều muốn bớt việc nên quyết định sẽ ăn tối tại một tiệm cơm Tây ở tầng một khách sạn.

Sau khi ngồi xuống đối diện nhau, Chung Ngải mới phát hiện tình huống còn lúng túng hơn cả trong tưởng tượng của cô.

Rõ ràng người mời cô ăn tối là Trầm Bắc, thế mà khi đồ ăn được bưng lên, anh ta chỉ ăn mà không nói một lời, dù nhai nuốt cũng không phát ra tiếng động gì cả. Lông mày anh ta nhíu lại như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Ví dụ như, anh ta hối hận vì bại bởi lời nói của Quý Phàm Trạch vào ngày đó ở bệnh viện, sau lại dùng thái độ cứng rắn để đuổi cô đi;

Lại như, nhẫn nhịn chịu đựng biến hết đi, anh ta rất thích cô, vừa không muốn, lại càng không nghĩ buông tay;

Hoặc giả như, dứt khoát bỏ qua tất cả những băn khoăn, nói thẳng câu “Anh yêu em” đã đau khổ kìm nén dưới đáy lòng rất nhiều năm…

Yêu sâu đậm bao nhiêu thì lại càng khó mở miệng bấy nhiêu.

Trầm Bắc giật giật môi, anh đang muốn nói thì lại nghe Chung Ngải lên tiếng trước.

“Em đang hẹn hò với Quý Phàm Trạch.”

Tuy giọng của cô nhỏ đến mức chỉ cần cái muỗng inox đụng nhẹ vào hàm răng là đã át được, nhưng khi truyền đến lỗ tai Trầm Bắc thì lại như tiếng sấm bên tai, từng câu từng chữ đều đủ để hạ gục anh ta.

Giờ phút này, anh không biết mình nên cảm thấy may mắn vì bản thân tỏ tình chậm nửa nhịp nên đã giữ được mặt mũi, hay nên than thở rằng hoá ra sự kìm nén dè dặt này lại yếu ớt, khó chịu nổi đến vậy đây?

Trong nhà hàng vang lên những bản nhạc du dương, nhưng trên bàn cơm chỉ còn lại sự lặng thinh.

Trầm Bắc theo bản năng chọn tiếp tục cúi đầu ăn để che đi sự u ám trong mắt, nhưng động tác đã chậm lại. Vào lúc Chung Ngải cho rằng tiếp theo mình sẽ phải đối mặt với một cuộc đối thoại lúng túng thì bỗng nhiên Trầm Bắc liếc cô, giọng nói của anh hoà cùng tiếng nhạc truyền vào màng nhĩ cô.

“Có bạn trai là chuyện vui mà. Trước đây anh còn lo lắng không biết em có lấy chồng được không, xem ra là anh lo thừa rồi… Ôi, đúng rồi, chúc mừng em nhé.” Tiếng nhạc đã át đi giọng nói có phần hài hước của anh, khiến cô không nghe rõ được.

Bầu không khí giờ đây không giống như trong tưởng tượng, khiến Chung Ngải ngạc nhiên không thôi.

Tuy trông Trầm Bắc rất bình tĩnh nhưng cô vẫn sốc bởi biểu cảm ảm đạm muốn giấu nhưng không được trên mặt anh, trong lòng chợt thắt lại. Vì cô biết, đằng sau vẻ ngoài bình tĩnh kia cất giấu biết bao nhiêu nỗi niềm.



Việc cô hẹn hò với Quý Phàm Trạch chính là trạng thái lùi tiến đều không được. Nếu cô nói cho Trầm Bắc thì sẽ làm tổn thương anh, nhưng không nói thì lại càng khiến anh tổn thương hơn.

Nhưng Chung Ngải vẫn lựa chọn thẳng thắn.

Tim cô nhỏ lắm, chỉ chứa được mình Quý Phàm Trạch, không chứa nổi người đàn ông khác đâu.

***

Ba tiếng ngồi máy bay đã kết thúc, Quý Phàm Trạch mệt mỏi chạy tới khách sạn của Chung Ngải. Phòng đã được đặt trước, sau khi hoàn thành thủ tục nhận phòng, anh đặt hành lý xuống, đi thẳng đến phòng cô.

Vào lúc giơ tay ấn chuông cửa, khoé môi Quý Phàm Trạch nhếch lên.

Cái gọi là bất ngờ của anh chỉ là đẩy công việc sang một bên, đi qua mấy thành phố, sau đó ôm chặt người phụ nữ của mình vào lòng mà thôi.

Quý Phàm Trạch không biết việc này có tính là điên cuồng không, dù sao thì trước kia anh cũng chưa từng làm mấy hành động tương tự. Cảm giác này cứ như tim anh và Chung Ngải được buộc chung lại bằng một sợi dây vậy, dù cô đi đâu, thì sợi dây cũng sẽ lay động tim anh theo.

Tiếng chuông lanh lảnh kêu lên ba lần, nhưng không có ai mở cửa.

Quý Phàm Trạch nghi hoặc nhíu mày, Tiết Minh Lâm đã nói cho anh biết số phòng của cô nên không lý nào nhầm phòng được. Vì anh không biết Chung Ngải đi đâu nên anh lấy điện thoại từ trong túi quần tây ra tìm số của cô, đang định nhấn phím gọi thì đầu ngón tay khựng lại. Anh không muốn phá hủy sự ngạc nhiên bằng cách này, kiên nhẫn chờ thêm một lát vậy.

Xung quanh khách sạn có không ít quán ăn, đã đến giờ ăn nên khách ngồi kín hết các quán. Thấy vậy, Quý Phàm Trạch liền đi đến tiệm cơm Tây ở khách sạn. Cách một tấm cửa kính to rộng, anh vô thức nhìn xung quanh quán ăn, nhưng cũng chỉ vội vàng nhìn qua mấy bàn đã có người ngồi rồi thu tầm mắt lại. Đúng lúc ấy, đột nhiên dây thần kinh trong anh như bị kéo căng, bước chân chợt cứng đờ, sau đó nhìn chằm chằm về phía cái bàn ở sát tường.

Trong mắt anh xuất hiện cảnh Chung Ngải ngồi cùng Trầm Bắc ở chỗ đó.

Hình ảnh này quá gai mắt, lại quá đột ngột, khiến Quý Phàm Trạch không kịp trở tay, sợi dây lý trí trong đầu anh cũng theo đó mà đứt đoạn.

Người đàn ông vốn lạnh nhạt bình tĩnh, vậy mà giờ lại có cảm xúc kịch liệt đến nhường này. Khi thấy cảnh này, trái tim nồng nhiệt của anh cứ như vừa bị dội cho một chậu nước lạnh, khiến nó đông thành khối băng chỉ trong tích tắc, đồng thời cũng khiến cảm xúc phiền muộn chưa từng có bỗng trỗi dậy.

Anh đứng ngơ ngẩn bên ngoài một lúc lâu, mãi đến khi hai người kia đứng dậy tính tiền, anh mới trầm mặc xoay người, sải bước rời đi.

Quý Phàm Trạch càng đi càng nhanh, môi cũng gần mím lại thành một đường thẳng.

Anh buồn bực trở lại phòng mình, vốn muốn lẳng lặng suy nghĩ nhưng không tài nào tĩnh tâm được.

Hoá ra người muốn tạo bất ngờ cho Chung Ngải không chỉ có mình anh, mà còn có cả Trầm Bắc. Đã vậy, thằng nhóc thúi kia lại còn đến trước anh một bước. Ngực đau đến tê dại, một đoạn đối thoại chợt chui vào tai anh.

“Anh chỉ đồng ý cho em qua lại với Trầm Tiếu, chứ ba thằng bé thì không được.” Anh nói.

“Em biết rồi.” Cô đáp.

Lúc ấy lời hứa hẹn của Chung Ngải như sấm bên tai, nhưng bây giờ cô lại làm trái…

Quý Phàm Trạch cảm thấy sự tin tưởng mình dành cho cô buồn cười biết bao.

***

“Trả phòng.” Người đàn ông lạnh lùng ném thẻ phòng lên quầy lễ tân.

Nhân viên tiếp tân nhìn vị khách tuấn tú trẻ tuổi này, khó hiểu hỏi: “Hai tiếng trước quý khách mới nhận phòng, có phải anh không hài lòng với phòng của khách sạn không ạ? Chúng tôi có thể đổi cho anh một phòng khác…”

“Trả phòng.” Quý Phàm Trạch lặp lại lần nữa.

Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của đối phương như có một ngọn lửa giận dữ, khiến nhân viên tiếp tân có cảm giác bị một luồng khí lạnh quất vào mặt khi nhìn vào nó. Cô ấy rụt cổ, nhanh chóng xử lý thủ tục trả phòng, không dám nói thêm gì nữa.



Cùng lúc đó, Quý Phàm Trạch gọi điện cho Mark: “Cậu giúp tôi đổi vé máy bay đi.”

Từ trước đến nay Mark vẫn luôn không đoán ra suy đoán của ông chủ, bây giờ lại cách một lớp sóng điện từ, anh ta lập tức nghĩ rằng Quý tổng đang chơi vui vẻ với bác sĩ Chung đến mức quên cả trời đất. Vì thế, anh ta hí ha hí hửng hỏi: “Sếp muốn gia hạn đến khi nào thế?”

Quý Phàm Trạch buồn bã nói: “Bây giờ, chuyến bay gần nhất.”

“… Hả?” Ông chủ bị tâm thần phân liệt à!

Sau khi cúp máy, điện thoại Quý Phàm Trạch nhảy ra một tin nhắn. Anh rũ mắt nhìn tên người gửi, định ấn xoá nhưng vẫn chậm nửa nhịp, một hàng chữ vào ánh mắt lạnh lẽo của anh.

Chung Ngải: [Hôm nay anh có khoẻ không?]

Quý Phàm Trạch: [Không khoẻ.]

Vốn dĩ anh không định trả lời, nhưng tay nhanh hơn não, giây sau đã phản hồi.

Chung Ngải: [(⊙_⊙)]

Quý Phàm Trạch nhếch miệng, cô lại còn không biết xấu hổ mà hỏi anh cơ đấy. Trong ngực có một ngọn lửa không dằn xuống nổi, muốn trút ra cũng không được. Lần này anh quyết sẽ không quay lại nữa, tay nắm chặt điện thoại rời khỏi quầy lễ tân.

Ai dè, anh vừa mới xoay người thì lại bị một người đụng phải.

“Ây da, rất xin lỗi, rất xin lỗi!” Đối phương xoa đầu, liên tục nói xin lỗi.

Ngực Quý Phàm Trạch bị đụng phải, khiến tim anh càng đau hơn. Anh nhìn xuống, tầm mắt dừng lại trên màn hình điện thoại, nhìn hơi chếch về một bên thì thấy máy quay phim trong tay đối phương. Đây là loại máy lớn chuyên nghiệp, ở trên còn có logo của đài truyền hình thành phố B.

Nhờ ơn của Trầm Bắc mà bây giờ Quý Phàm Trạch rất nhạy cảm với ký hiệu này. Anh ngẩng đầu, tầm mắt lướt qua vai đối phương, lập tức thấy ở một góc đường lớn có vài người đứng đó, trong đó cũng có cả Trầm Bắc. Trên mặt đất thì có giá đỡ, hộp đèn và các dụng cụ chụp ảnh khác.

Quý Phàm Trạch như bị đóng đinh tại chỗ, lẽ nào anh đã hiểu lầm Chung Ngải rồi?

Cô và Trầm Bắc chỉ vô tình gặp nhau ở chỗ này thôi?

Cái tay đang cầm điện thoại của Quý Phàm Trạch bỗng siết chặt, vô thức đưa điện thoại đến trước mắt mình. Trên màn hình hiện ra tin nhắn cuối cùng của Chung Ngải gửi đến, anh giật ngón tay, rõ ràng chỉ là câu trả lời mà anh lại sửa rồi lại xóa, hết xóa rồi lại sửa. Loại cảm giác do dự này quá xa lạ, ngay cả chính anh cũng phải kinh ngạc với nó.

Đúng lúc này, một tin nhắn mới được gửi đến.

Chung Ngải: [Bỗng nhiên em nhớ anh…]

Cô ấy nhớ mình.

Dưới ánh đèn đường lớn sáng trưng của khách sạn, Quý Phàm Trạch cứ ngỡ mình đã bị hoa mắt bởi nó mất rồi.

Bên tai vẫn văng vẳng tiếng nói, nhưng anh lại cảm thấy như bản thân đã mất đi thính giác, toàn bộ thế giới như tĩnh lặng.

Đầu óc trống rỗng tầm hai giây, Quý Phàm Trạch ngửa đầu nhìn lên nóc nhà, ánh mắt chậm rãi có thần lại.

Mấy chục mét phía trên kia, chính là phòng của Chung Ngải.

Cách một đoạn thẳng đứng, Quý Phàm Trạch cảm giác sợi dây trong lòng như bị lôi kéo đến cực hạn, tim anh thong thả đập, vô thức tiến tới gần cô với tốc độ rất nhanh.

Anh dứt khoát kéo va li, bước nhanh vào thang máy.

Anh cũng nhớ cô.

Nhớ cô hơn bất cứ lúc nào.