Sáu Ngàn Buổi Sớm Chiều - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 10: Ngày thứ 3029



Trương Thần Tinh dậy muộn.

Tiệm sách đã mở cửa, Chu Mạt và ông Mã đã ngồi bên trong, rõ ràng là Chu Mạt thấy cô chưa dậy nên trèo tường vào mở cửa giúp cô.

Sáng chủ nhật tiệm sách không có nhiều người, ngõ nhỏ yên tĩnh vẫn chưa có khách du lịch.

“Cháo và đồ ăn kèm.” Ông Mã đẩy hộp đựng cháo cho cô, “Bà Mã con nấu đó.”

“Bao giờ ông làm phẫu thuật?” Chu Mạt hỏi ông Mã.

“Ngày mai làm thủ tục nhập viện.” Ông Mã trông bình tĩnh hơn trước nhiều, nhưng cũng lo lắng cho vợ mình. Chân Bà Mã đi không tiện, không thể đi xa được. Ông Mã chỉ có một người con trai làm việc trong chính phủ, sống cùng vợ ở Quảng Châu. Nhà ông Mã thường xuyên thuê người giúp việc, nhưng chỉ quét dọn xong là đi. Bà Mã không quen ăn cơm người khác nấu.

“Bà Mã nói sẽ ở với con.” Trương Thần Tinh dùng cục gạch chặn cửa tiệm sách lại, để gió lùa vào, “Con đã dọn dẹp xong cho bà rồi.”

“Đúng vậy.” Chu Mạt chỉ ra phía sau, “Một mình bà ngủ một chiếc giường lớn, trải đệm mềm, đồ ăn đều mua theo khẩu vị của bà, mỗi ngày sẽ đẩy bà ra bờ sông phơi nắng.”

“Vậy ông yên tâm giao bà cho mấy đứa nhé?”

“Có gì mà không được chứ!” Chu Mạt nói với ông Mã: “Dù sao có Trương Thần Tinh ở đây, ông cứ yên tâm! Còn về ăn uống, nếu bà Mã muốn tự nấu thì để bà tự nấu, không muốn nấu thì đều đến nhà con ăn. Mẹ con nấu ăn cũng ngon mà.”

Ba người nói chuyện với nhau, lúc này nắng lên đẹp, con ngõ bắt đầu đông người hơn, thậm chí có một đoàn du khách nhỏ.

“Nhìn đoàn du khách này con lại nhớ đến anh Sở Nguyên.” Chu Mạt thở dài, “Anh Sở Nguyên hồi còn đi học cũng hay dẫn đoàn du lịch, làm hướng dẫn viên cho các cô chú trong nước.”

“Không phải Tết này Sở Nguyên về sao?” Ông Mã hỏi.

“Ông cũng biết rồi?”

“Mẹ của Sở Nguyên đã đi thông báo khắp nơi rồi, nói là dịp Tết sẽ cùng ăn cơm.”

“Chuyện này cũng bình thường thôi, anh Sở Nguyên là niềm tự hào của dì ấy mà!”

Trương Thần Tinh không nói gì, lần cuối cùng cô nói chuyện với Sở Nguyên đã là ba năm trước rồi, khi đó tiệm sách mở cửa trở lại, Sở Nguyên nhắn tin chúc cô làm ăn phát đạt.

Việc kinh doanh của cô còn chưa phát đạt, Sở Nguyên đã rời khỏi con ngõ này, bước vào thế giới bên ngoài rộng lớn, giữa họ không còn gì để nói nữa.

Sở Nguyên từng thích Trương Thần Tinh.

Vào mùa đông năm Trương Thần Tinh mười sáu tuổi, Sở Nguyên lúc ấy đang học đại học nghỉ đông về nhà, trèo lên bức tường ném hạt dưa vào Trương Thần Tinh đang xoay eo trong sân, vẫy tay gọi cô: “Lại đây!” Trương Thần Tinh từ tiệm sách chạy ra, Sở Nguyên lấy từ trong túi áo ra một cái ấm tay nhỏ đưa cho cô, “Cho em.” Trương Thần Tinh không hiểu, chớp đôi mắt nhìn anh ấy.

Ngược lại, Sở Nguyên lại đỏ mặt, gãi đầu, “Ở đây không giống miền Bắc, mùa đông lạnh ẩm. Ven sông lại nhiều hơi ẩm, anh thấy Chu Mạt bị nổi mụn rồi.”

“Vậy thì nên tặng cho Chu Mạt chứ?”

“Đừng.” Sở Nguyên xua tay, “Sau này anh sẽ tặng Chu Mạt một cái khác.”

Lúc đó, Sở Nguyên luôn muốn kéo Trương Thần Tinh ra ngoài chơi, vượt qua con phố đó, đến trung tâm thương mại ở thành phố mới chơi điện tử. Trương Thần Tinh không thích lắm, hỏi tại sao không đi dạo ven sông? Sở Nguyên nói: “Phố cổ không đẹp, nhìn giống như một ông già sắp chết, toàn mùi mục nát. Sau này anh muốn đi đến thế giới rộng lớn, em đi cùng anh nhé?”

Trương Thần Tinh đã từng thấy thế giới rộng lớn. Cô theo đoàn hợp xướng biểu diễn, cũng đã đi qua một số nơi như Singapore, Malaysia, Nhật Bản, Anh Quốc. Đoàn hợp xướng thường sắp xếp hai đến ba ngày tham quan sau buổi biểu diễn, lúc đó Trương Thần Tinh thấy những nơi đó rất tốt, nhưng nếu hỏi cô nơi nào tốt nhất, cô vẫn sẽ nói quê hương tốt nhất, phố cổ tốt nhất.

“Anh Sở Nguyên, em không nghĩ phố cổ giống như ông già sắp chết.”

Vậy giống cái gì?

Giống như một cuốn sách cổ, phải lật từng trang một cách tỉ mỉ, từ từ đọc, mới có thể hiểu được những nét độc đáo và thú vị bên trong.

Sở Nguyên không đồng ý, nhưng cũng không tranh cãi với Trương Thần Tinh, anh ấy thấy Trương Thần Tinh trẻ con, nhưng điều đó không ngăn anh ấy thích cô gái trẻ con này khi trái tim mình bắt đầu rung động.

Chu Mạt và ông Mã nói về Sở Nguyên rất vui vẻ, Trương Thần Tinh không muốn làm phiền họ, nên để lại tiệm sách cho hai người, còn mình thì đạp xe ra bưu điện lấy hàng. Trước cửa bưu điện có một hàng dài người đang xếp hàng chờ mua tiền kỷ niệm, Trương Thần Tinh dừng xe, quay lại thì thấy bà nội và thím mình cũng đang đứng trong hàng. Trương Thần Tinh bước lên một bước muốn nói chuyện với bà nội, nhưng bà nội lại né tránh ánh mắt, cuối cùng quay mặt đi. Thím thì nhìn Trương Thần Tinh với ánh mắt thù địch, xoay mặt nói chuyện với người phía sau.

Trương Thần Tinh nhìn bà nội, rồi quay người vào bưu điện. Cô mua được một lô sách từ một tiệm sách phá sản. Những năm gần đây ngày càng có nhiều tiệm sách phá sản, bởi người đến tiệm sách ngày càng ít đi. Dù phá sản, họ cũng không muốn bán sách đi một cách tùy tiện. Chủ tiệm sách đó không biết đã nghe về Trương Thần Tinh từ đâu, sau đó liên lạc với cô, gửi tặng cô hơn bảy trăm cuốn sách mà họ không nỡ xử lý. Yêu cầu duy nhất là một ngày nào đó khi họ đến du lịch ở thành phố cổ này, Trương Thần Tinh có thể làm hướng dẫn viên cho họ, mời họ ăn một bữa, đã hẹn thời gian vào tháng 10.

Đời này Trương Thần Tinh rất ít gặp gỡ người xa lạ.

Cuộc sống của cô là những điểm có thể nhìn thấy, tiệm sách, bưu điện, nhà ga, cửa hàng nhỏ ở đầu ngõ. Khi cô mang ba lô đi xa, những người gặp trên đường cô hầu như không liên lạc lại. Cuộc sống như một cái giếng âm u nhốt cô trong đó, mỗi khi cô cố gắng trèo lên, cái giếng lại cao thêm vài tất. Dưới chân là vực sâu, ngẩng đầu nhìn trời lại không thấy ánh sáng.

Ít nhất cậu vẫn còn khỏe mạnh, vẫn còn ông Mã và mình. Chu Mạt đôi khi an ủi cô như vậy.

Bảy trăm cuốn sách trước mặt không phải là con số nhỏ, được chất đống ở góc nhỏ của bưu điện, chủ tiệm sách rất có tâm, dùng những thùng giấy nhỏ đóng gói cẩn thận và dặn Trương Thần Tinh yêu quý sách của mình như yêu quý con cái. Yêu quý con cái sao? Chủ tiệm sách đó có lẽ không biết, có người yêu quý con cái đến mức bỏ rơi chúng.

Số lượng rất nhiều, thể tích lại lớn, Trương Thần Tinh tính toán thời gian, chia thành nhiều lần mang về. Cô vừa đưa tay ra thì nghe thấy ai đó gọi: “Chủ tiệm?”

Trương Thần Tinh quay đầu nhìn lại, thấy một người đàn ông đứng ở quầy dịch vụ, Lương Mộ đang ký giấy tờ cũng xoay lại.

Trương Thần Tinh không nhớ người đàn ông đó, nhưng nhớ cách gọi “chủ tiệm” này, người đó nói mình là người săn tìm tài năng, còn làm thẻ thành viên, nhưng không hề quay lại. Trương Thần Tinh nhìn anh ấy, lại nhìn Lương Mộ, đại khái hiểu “trò đùa” của họ. Cúi đầu tiếp tục sắp xếp sách của mình.

Tiêu Tử Bằng thúc khuỷu tay vào Lương Mộ, “Tiêu rồi.”

“Bạn thân của cậu giận rồi.”

“Khoảng cách để cậu ‘khôi phục tình bạn’ lại xa thêm một bước.”

Lương Mộ không để ý đến anh ấy, ký xong thủ tục, đưa giấy tờ cho Tiêu Tử Bằng, rồi bước đến trước mặt Trương Thần Tinh.

“Đều là của em?”

“Ừ.”

“Em định chia ra nhiều lần mang về? Để lên yên sau xe đạp của em?” Lương Mộ nghĩ đây là điều Trương Thần Tinh có thể làm, cô không tiếc sức lực của mình, có thể tiết kiệm thì sẽ tiết kiệm.

“Đúng vậy.” Trương Thần Tinh không nghe ra lời châm biếm của anh, ôm một chồng sách trước ngực. Lương Mộ thở dài, giật lấy chồng sách từ tay cô, quay lại nói với Tiêu Tử Bằng đang xem kịch vui: “Không biết giúp một tay hả?”

“Giúp thế nào? Baga xe đạp không chứa nổi nhiều sách như vậy.”

“Xe của cậu.”

“Chậc chậc.” Tiêu Tử Bằng chậc lưỡi, cũng bước lại ôm một chồng sách, hàng chục cuốn sách không nhẹ, anh ấy thậm chí muốn bị trẹo cả lưng, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Trương Thần Tinh, “Cô khỏe vậy?”

“Cảm ơn. Tôi tự mình mang về dần cũng được.” Trương Thần Tinh đã hiểu ý, không muốn mượn xe của Tiêu Tử Bằng. Nhưng Lương Mộ đã quay người đi, Trương Thần Tinh bước nhanh đuổi theo, chỉ là Lương Mộ đã đến chỗ đậu xe, mở cốp xe ra bỏ sách vào.

“Xe không thể vào ngõ.” Trương Thần Tinh nói.

“Mượn một cái xe đẩy.”

“Tôi tự mình được rồi.”

“Em không muốn nợ ân tình người khác.” Lương Mộ chỉ vào mấy cuốn sách, “Nhưng đây mà là ân tình gì? Một chuyến tiền xăng sao? Vậy thì em mời tôi một bữa cơm là được.”

“Một chuyến tiền xăng bằng một bữa cơm?” Tiêu Tử Bằng ôm sách bước đến, “Ý đồ đen tối thật.”

Họ cãi nhau, Trương Thần Tinh không nói gì. Lương Mộ kêu cô coi xe, cô thật sự không động đậy. Đợi đến khi sách đã chuyển xong, đóng cốp xe lại, Lương Mộ chỉ vào xe đạp của Trương Thần Tinh, “Cậu biết đường không?”

“Hả?”

“Biết đường phải không? Vậy thì đạp xe về đi.”

“Ê? Không phải chứ, tôi nói…”

“Vậy cậu lái xe đưa Trương Thần Tinh về?” Lương Mộ chọc đúng chỗ hiểm của Tiêu Tử Bằng. Từ khi về từ tiệm sách của Trương Thần Tinh, Tiêu Tử Bằng thường xuyên lắc đầu với Lương Mộ, nói cô gái này thật đáng sợ, tôi sẽ không bao giờ đến tiệm sách đó nữa, tôi sợ nói sai một câu cô ấy sẽ đánh tôi. Tuy nói có phần phóng đại, nhưng thật đúng là Tiêu Tử Bằng cũng có chút e sợ Trương Thần Tinh.

“Xe này hả?” Tiêu Tử Bằng chạy vài bước đến bên xe đạp, dùng tay vỗ vỗ yên xe, cười khỉnh, “Xe đạp thôi mà? Tôi đạp!”

Trương Thần Tinh không nói gì, đi tới giúp anh ấy mở khóa, Tiêu Tử Bằng leo lên, mông vừa chạm vào yên xe đã nhảy xuống, la lên: “Nóng chết tôi rồi!”

“Đổ chút nước lạnh lên.” Trương Thần Tinh nói với anh ấy: “Ba lần.” Quay người thấy bà nội đang lén nhìn mình, khi thấy Trương Thần Tinh quay đầu lại, bà ấy nhanh chóng quay mặt đi.

Lương Mộ mở cửa xe, “Lên xe, nhanh lên, nóng quá.” Rồi để bạn thân lại ở cửa bưu điện. Từ gương chiếu hậu thấy Tiêu Tử Bằng mua nước từ cô bán hàng rồi đổ lên yên xe, anh không nhịn được cười.

“Nghe chút nhạc nhé?” Anh hỏi Trương Thần Tinh.

“Tùy.”

Cái “tùy” của Trương Thần Tinh đơn giản chỉ là tùy, không phải muốn đối đầu với anh, Lương Mộ hiểu như vậy. Vậy nên anh bật một bài hát, dùng giọng điệu của người dẫn chương trình hợp xướng, nói: “Xin mời thưởng thức bài tiếp theo: Tùy.” Giọng rõ ràng, nhấn nhá, rất nghiêm túc.

Trương Thần Tinh cười cười, sau khi nhạc vang lên thì im lặng.

Lương Mộ phát bài hợp xướng thiếu nhi “Trên đôi cánh của bài ca”, những kỷ niệm tuổi thơ bỗng chốc ùa về. Những ngày sau khi tan học mang ba lô đi tập ở nhà thiếu nhi, những ngày chìm đắm trong thế giới âm nhạc, những ngày vì yêu hợp xướng mà ngẫu hứng hát một bài thơ, nhìn một cái biển hiệu cũng có thể hát thành bài hát, đã không còn nữa.

“Bay trên đôi cánh của bài ca,

Bạn yêu hỡi hãy cùng tôi bay đến…

  ……

  Tôi sẽ nằm bên bạn

  Dưới bóng dừa xanh”

Sau này cô không hát nữa, đôi lúc khi sửa sách cũ một mình vào ban đêm, gặp những câu từ rất đẹp, rung động lòng người, những nốt nhạc từ sâu thẳm trái tim cô như muốn nhảy ra từng chút một, nhưng khi sắp thoát ra khỏi cổ họng, lại tan biến ngay lập tức.

Những người đi trên đường, mỗi người đều có cuộc sống và số phận của riêng mình, chúng ta không thể nào biết được họ đang trải qua những đau khổ như thế nào, hoặc đang sở hữu hạnh phúc ra sao.

Trương Thần Tinh không ngờ chỉ vì một bài hát mà mình lại khóc.