Sáu Ngàn Buổi Sớm Chiều - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 23: Ngày thứ 3056



Lương Mộ nhất quyết phải mua vé giường nằm để trở về Cổ Thành.

Tàu hỏa lắc lư, Trương Thần Tinh dựa vào khung cửa sổ, mắt sắp không thể mở ra, đầu gật gù. Lương Mộ ngồi đối diện cô, thấy cô như vậy thì cười.

Trương Thần Tinh mở mắt nhìn Lương Mộ.

“Chuyến đi dài như vậy, em định cứ ngồi như vậy sao? Vậy thì phí vé giường nằm rồi?”

“Tôi không đồng ý mua vé giường nằm.”

“Nhưng đã mua rồi. Em không ngủ thì nó cũng ở đó thôi.”

Trương Thần Tinh suy nghĩ một lúc, quả thực là như vậy, liền nằm xuống ngủ.

Lương Mộ mặc nguyên quần áo, ngồi đối diện cô, nhìn cô ngủ rất ngon. Người trải qua hành trình dài và áp lực cao, nhưng ngủ lại bình tĩnh bất ngờ, không có sự nhăn nhó, đau khổ như dự đoán.

Anh yên tâm, cũng ngủ bù trên tàu, ngủ một giấc đến tối, đi được nửa chặng đường. Phong cảnh bên ngoài cửa sổ đã êm dịu hơn rất nhiều, khi mở mắt ra, anh phát hiện Trương Thần Tinh đã tỉnh.

Ánh sáng ở khoang giường nằm của tàu hỏa mờ tối, cô bật đèn, đang gặm một quả táo, một tay ấn lên sách. Lương Mộ ngồi dậy, người anh cao lớn, sắp chạm đến cả giường tầng trên. Anh gõ nhẹ vào bàn, thu hút sự chú ý của Trương Thần Tinh, “Đói bụng sao?”

“Tôi ăn mì ăn liền rồi.”

“Em có biết trên chuyến tàu này có thể gọi món riêng ở toa ăn không?”

“Không biết.”

“Em phí công đi tàu rồi Trương Thần Tinh.” Lương Mộ trêu cô một câu, rồi dẫn Trương Thần Tinh đến toa ăn. Lương Mộ và Tiêu Tử Bằng đã từng đi thực tập trên chuyến tàu này một năm, rất kỳ lạ là, trên chuyến tàu nối liền Tây Bắc và miền Nam, toa ăn lại xào món Tứ Xuyên rất ngon.

Lương Mộ gọi ba món, lần đầu tiên gọi một lon bia lạnh, cùng Trương Thần Tinh ngồi bên cửa sổ ăn cơm. Hai người ít có cơ hội ăn cơm cùng nhau, không ngờ bữa cơm đầu tiên ăn riêng lại là trên tàu. Không biết tàu chạy qua thị trấn nào, đèn đêm sáng lên.

Trương Thần Tinh yên lặng ăn cơm, Lương Mộ yên lặng uống bia, hai người không giữ ý, ba món ăn và hai suất cơm ăn hết sạch sẽ.

“Em ăn khỏe ghê.” Lương Mộ cười cô, lại mua cho cô một hộp sữa chua, “Sau khi về có dự định gì? Có đi nữa không?”

“Tạm thời không đi nữa.”

“Nếu không đi, em giúp tôi một việc được không?”

“Việc gì?”

“Tôi đang chuẩn bị quay phim tài liệu mới.” Lương Mộ nói với Trương Thần Tinh: “Cần em giúp tôi làm cố vấn hậu trường.”

“Tôi không biết quay phim tài liệu.”

“Tôi quay ngõ Thanh Y.” Lương Mộ nói: “Lấy ngõ Thanh Y làm bối cảnh, ông Mã nói ông nội và ba em từng viết về lịch sử của con ngõ. Em có thể tìm cho tôi xem được không?”

Trương Thần Tinh nhìn Lương Mộ một lúc lâu, rồi thở dài, “Mỗi lần anh chọn đề tài đều là đề tài không nổi tiếng.”

“Em biết cái gì sẽ nổi tiếng?” Lương Mộ muốn gõ đầu cô, “Cái tiệm sách của em còn sắp đóng cửa kìa.”

Trương Thần Tinh nghiêng đầu tránh, nghiêm túc uống sữa chua.

Lương Mộ uống bia mặt đỏ bừng, chỉ một lon bia mà mặt đã đỏ như Quan Công.

“Người ta sẽ nghĩ anh say đấy.” Trương Thần Tinh nói.

“Tôi không có làm loạn mà.”

Lời là vậy, nhưng khi họ trở về toa giường mềm, hai giường trên đã xuống xe, kéo cửa lại chỉ còn hai người họ, cảm giác bí bách lộ rõ.

Lương Mộ kéo cổ áo cố ý dọa Trương Thần Tinh, “Rượu này hậu vị mạnh thật. Nếu lát nữa tôi làm bậy, em cứ trách tại rượu nhé.”

Trương Thần Tinh mở cửa ra, ngồi ở hành lang.

Lương Mộ dựa đầu vào cửa sổ, hai tay gối sau đầu, chân gác lên giường, nhìn Trương Thần Tinh có chút lúng túng, bỗng nhiên cười.

“Em định ngồi cả đêm sao?” Lương Mộ hỏi cô.

Trương Thần Tinh không nhìn anh, hơi nghiêng về phía cửa sổ. Lương Mộ nheo mắt nhìn cô, có lẽ là vì tác dụng của rượu nên lúc này nhìn Trương Thần Tinh có phần duyên dáng hơn trước. Tóc cô dài hơn một chút, rũ xuống che nửa khuôn mặt, ngón tay thon dài vén tóc ra sau tai, để lộ một bên mặt dịu dàng.

Lương Mộ muốn đặt môi lên một bên mặt đó của cô.

Cuối cùng anh cảm thấy không thoải mái, ngồi dậy, kéo mền đắp lên chân.

“Anh lạnh hả?” Trương Thần Tinh nhìn thấy động tác của Lương Mộ qua cửa sổ, quay đầu hỏi anh: “Nếu anh lạnh thì có thể đóng cửa lại.”

Lương Mộ nghĩ mặt mình đỏ bừng thế này không nhìn ra được gì đâu, nhưng anh vẫn cảm nhận được độ nóng.

“Em vào đây nói chuyện về lịch sử con ngõ Thanh Y đi.”

“Nói ở đây cũng được.”

“…Trương Thần Tinh, em thật là… khó ưa.” Lương Mộ lắc đầu, kéo sách của cô lại đọc, cuối cùng cũng làm mình bình tĩnh lại.

Hai người đã cùng nhau trải qua một cơn hoạn nạn, dường như có gì đó thay đổi, nhưng Lương Mộ không nói rõ được. Nếu thật sự phải tìm ra điều gì đó, có lẽ là thái độ của Trương Thần Tinh đối với anh đã tốt hơn trước một chút.

Sau mười giờ, các toa giường nằm đều đóng cửa, Trương Thần Tinh cũng trở về chỗ của mình, kéo cửa lại. Lương Mộ hết say, sắc mặt đã trở lại bình thường, khi quay lại thì cổ anh treo khăn mặt, tay cầm ly đánh răng di động của mình.

“Em đi đi, giờ này ít người.”

“Ừ.” Trương Thần Tinh lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân từ trong ba lô ra, đứng dậy, lướt qua người Lương Mộ. Lần đầu tiên Trương Thần Tinh nhận ra Lương Mộ cao đến vậy, còn dáng người cô quá ốm, bị bóng dáng anh bao trùm.

“Anh tránh ra?” Trương Thần Tinh thúc giục Lương Mộ tránh ra, không biết anh làm gì mà cứ chần chờ, chặn kín lối đi hẹp.

“Em không thể chen qua hả?”

“Tôi chen không qua.”

Trương Thần Tinh lại sắp nổi điên, Lương Mộ vội giơ tay đầu hàng, “Được rồi, em chen không qua. Mời em đi.” Nhường cho cô một lối đi.

Tắt đèn rồi toa xe tối om, bánh xe kêu xình xịch trên đường ray, âm thanh đó từ gối vang vào tai rồi xuyên đến tận tim.

“Trương Thần Tinh.” Lương Mộ gọi tên cô trong bóng tối.

“Ừ?”

“Em còn sợ không?”

“Sợ.”

Trương Thần Tinh không nói dối, nỗi sợ đó vẫn còn trong lòng cô, giống như lần trước, đã lâu như vậy rồi, cô vẫn không dám dễ dàng nói chuyện với người lạ.

“Em đưa tay cho tôi.” Lương Mộ nói.

Trương Thần Tinh không chịu đưa tay, trong mắt cô hành động đó quá mập mờ, mà cô thì không muốn có gì với Lương Mộ.

“Em nghĩ gì vậy!” Lương Mộ hừ một tiếng, nâng người dậy, tay đưa ra, dọc theo mép giường tìm tay Trương Thần Tinh, nhẹ nhàng nắm lấy, kéo qua. Tay hai người lơ lửng trên lối đi, bị Lương Mộ nắm chặt.

“Ngủ đi.”

Trương Thần Tinh nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ dần kéo đến, cô yên ổn đi vào giấc ngủ.

Cô mới đi bảy ngày, Cổ Thành đã chính thức đón mùa thu.

Lá vàng từ trên cây rơi xuống mặt sông, rồi theo dòng sông trôi đi xa. Hai người đặt hành lý ở tiệm sách, đều có chút nhớ nhung món bánh hoa quế bên sông. Hiếm khi Trương Thần Tinh không phản đối, cùng Lương Mộ đến bờ sông.

Người trong ngõ Thanh Y đã quen với việc Trương Thần Tinh đi một mình, nhiều lắm là có Chu Mạt đi cùng. Lần này thì khác, cô đi bên cạnh một “người mới” ở ngõ Thanh Y.

Ngõ Thanh Y không lớn, phía Đông có chuyện phía Tây ba giây là biết. Từ lúc Lương Mộ dọn vào nhà ông Mã thì đã có tên tuổi trong con ngõ Thanh Y này. Khác ở chỗ, trong mắt người ở ngõ Thanh Y, cái gọi là đạo diễn phim nghệ thuật, chẳng qua chỉ là một tên lang thang đói không đủ no, mặc không đủ ấm.

Nhìn Trương Thần Tinh lại có chút thương cảm.

Ông chủ và bà chủ trung niên của quán mì ngồi nghỉ ở cửa, thấy hai người đi qua lại mang bánh hoa quế về, một trước một sau, như hai người không liên quan, nhưng lại có một mối liên hệ khó hiểu.

“Thần Tinh này.” Ông chủ ngậm điếu thuốc gọi Trương Thần Tinh: “Mới luộc đùi vịt, con lấy hai cái đi.”

“Dạ, cảm ơn chú.” Trương Thần Tinh mang thịt cừu Tây Bắc đến cho ông chủ, chú ấy rất vui, nhất định phải tặng lại hai cái đùi vịt cho Trương Thần Tinh. Khi đóng gói, ông chủ tiện tay múc thêm hai phần mì, rưới thịt lên cho Trương Thần Tinh mang đi. Trước khi cô rời đi, ông chủ nói: “Không nên yêu người làm nghệ thuật con à, ăn không đủ no, quan hệ nam nữ không rõ ràng. Sẽ có lúc cuộc sống rối tung lên thôi!”

Trương Thần Tinh suy nghĩ một lúc mới hiểu ý ông chủ, cô giải thích: “Bọn con chỉ là bạn thôi.”

“Chỉ là bạn?”

“Đúng vậy.”

“Vậy thì được. Lấy chồng thì phải lấy người như Sở Nguyên, có khả năng kiếm tiền, có tầm nhìn, trong lòng có con, không phải lo đói.” Bà chủ nhìn họ lớn lên, biết một chút về chuyện giữa Sở Nguyên và Trương Thần Tinh.

“Lương Mộ là người tốt. Anh ấy không chết đói được đâu ạ.” Trương Thần Tinh chỉ biện hộ cho Lương Mộ, dù không muốn có gì với anh, cô cũng không muốn người khác hiểu lầm anh. Cô từng nghe Tiêu Tử Bằng kể qua về công việc của Lương Mộ, dù quay phim tài liệu luôn lỗ, nhưng những công việc anh nhận đều kiếm được tiền thật, chỉ là có bao nhiêu xài hết bấy nhiêu. Tóm lại, anh sẽ không chết đói. Nhưng cũng không thể giàu có như Sở Nguyên.

“Ừ ừ, vậy thì yên tâm rồi. Đùi vịt mới luộc, con về ăn thử đi.”

“Cảm ơn thím.”

Trương Thần Tinh xách đùi vịt và mì quay về, Chu Mạt nghỉ phép, đang ngồi đó cầm bánh hoa quế ăn. Thấy Trương Thần Tinh chạy đến trước mặt, suýt nữa là cô ấy nhảy lên người Trương Thần Tinh luôn, “Tinh Tinh!”

Chu Mạt không nhắc đến chuyện của Trương Thần Tinh, chỉ kéo cô nói chuyện không ngừng. Khi Trương Thần Tinh gần ăn xong mì, cô nghe Chu Mạt nói: “Mai mình đi đăng ký kết hôn.”

Trương Thần Tinh suýt phun hết nước mì ra, “Đăng ký gì cơ?”

“Giấy chứng nhận kết hôn.”

“Với ai?”

“Đường Quang Tắc.”

Lương Mộ dựa vào ghế với vẻ thích thú, Chu Mạt đúng là bạo dạn, điểm này có thể trung hòa với Trương Thần Tinh.

“Ba mẹ cậu biết không?”

“Biết chứ.” Chu Mạt nói: “Hôm trước Đường Quang Tắc đến nhà mình. Mẹ mình nói anh ta trông cũng được.”

“Đám ong bướm của Đường Quang Tắc thì sao?” Trương Thần Tinh nghĩ đến tính khí của Chu Mạt, cô ấy sẽ không chịu nổi mấy chuyện này.

“Mình không quan tâm. Bọn mình kết hôn theo hợp đồng mà.”

“Kết hôn theo hợp đồng?”

Lương Mộ không nhịn được cười, phì một tiếng. Chu Mạt lườm anh một cái, “Anh cười cái gì?”

Lương Mộ nhún vai, tỏ vẻ không có gì.

“Kết hôn theo hợp đồng là vì ông anh ta nói nếu năm nay anh ta kết hôn, cuối năm sẽ giao mấy cửa hàng cho anh ta.”

“Liên quan gì đến cậu?”

“Vì anh ta sẽ cho mình một cửa hàng.”

“Các cậu lừa ông cụ lấy cửa hàng sao?”

“Mình không lừa mà.” Chu Mạt bĩu môi, “Đường Quang Tắc nói ông cụ chỉ muốn anh ta kết hôn, cửa hàng không quan trọng, quan trọng là làm ông cụ vui.”

Chu Mạt đồng ý đúng là vì nhất thời bốc đồng.

Và vì bốc đồng cùng với chút men rượu, cô ấy đã lăn giường với Đường Quang Tắc. Cô ấy không có kỳ vọng gì về hôn nhân như những cô gái nhỏ, chỉ thấy có được một cửa hàng, cộng thêm Đường Quang Tắc cũng hợp ý, nên kết hôn thì kết hôn thôi.

Trương Thần Tinh không biết phải nói gì, cô chỉ nghĩ Chu Mạt chắc chắn sẽ khổ vì điều này. Chỉ đành khuyên cô ấy: “Cậu có muốn suy nghĩ lại không?”

“Không cần, cứ vậy đi!”

“Đã làm công chứng chưa? Về cửa hàng mà anh ta nói?” Lương Mộ hỏi một câu quan trọng.

“Viết một bản thỏa thuận.”

“Cô không biết gì về pháp luật hả?” Lương Mộ chế giễu cô ấy: “Đầu óc như vậy mà đòi làm hợp đồng hôn nhân! Bán mình còn để người khác đếm tiền giúp.”

“Tôi cá là anh ta có lương tâm.”

“Cô nên cá là cô có còn toàn thây không kìa!” Lương Mộ thay Trương Thần Tinh nói ra điều muốn nói.

Chu Mạt khác Trương Thần Tinh, cô ấy chưa từng trải qua khó khăn gì, nghĩ rằng lòng người chắc đều tốt cả. Trương Thần Tinh sau đó không nói gì thêm, Chu Mạt thấy cô lo lắng, liền gọi điện cho Đường Quang Tắc: “Mai tôi không đi đăng ký nữa.”

“Lý do?”

“Tôi tỉnh táo lại rồi.”

“……”

Chu Mạt cúp máy, thấy Trương Thần Tinh thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy ôm cổ Trương Thần Tinh làm nũng, “Trương Thần Tinh ơi, đừng đi nữa, cậu không ở đây mình dễ bị bốc đồng lắm. Có cậu mình sẽ tỉnh táo.”

Lương Mộ nhấc hành lý của mình rời đi.

Đợi anh đi xa, Chu Mạt nói với Trương Thần Tinh: “Lương Mộ là người tốt.”

“Đúng vậy.”

“Vậy sau này mình sẽ đối xử tốt với anh ấy, không làm mặt lạnh nữa. Dù trước đây mình có làm mặt lạnh, anh ấy cũng không thiệt thòi gì…” Chu Mạt nói xong tự cười, nhỏ giọng nói: “Nếu mình có người như Lương Mộ bên cạnh, mình sẽ lập tức đăng ký ngay.”

Trong lòng Chu Mạt, Lương Mộ đối xử với người khác quá tốt, quá tận tâm, người như vậy đáng để lấy.

Lương Mộ trở về phòng, thấy tin nhắn của Vương Tiếu Tiếu gửi: “Trương Thần Tinh sao rồi? Có cần tư vấn tâm lý không?”

“Cô ấy không biểu hiện ra, nhưng tôi hiểu cả.” Lương Mộ trả lời: “Cảm ơn cô.”

“Tháng sau tôi đến Cổ Thành thăm cô ấy.” Vương Tiếu Tiếu nói: “Cố lên nhé!”

“Cố cái gì? Để cây sắt nở hoa chắc?”

Lương Mộ tự giễu, cũng chỉ vậy thôi. Lần này đi Tây An, anh đã nghĩ thông suốt một điều, anh là người tham lam, không chỉ muốn làm bạn của Trương Thần Tinh, như vậy không đủ. Anh muốn làm bạn trai, người yêu của cô.

“Từ từ thôi.” Vương Tiếu Tiếu nói: “Cô ấy là một cô gái tốt, sức khỏe cũng tốt. Đồng đội của tôi muốn kéo cô ấy vào đội, thể lực và sức bền của cô ấy đều đạt yêu cầu.”

“Thôi.” Lương Mộ ngăn: “Đừng làm khổ cô ấy nữa.”

Lương Mộ nghĩ: Gầy như cái que, còn phải đeo ba lô lớn, đi đường xa, chịu nắng mưa. Chịu khổ chưa đủ sao?

Anh không thời thời khắc khắc lượn lờ trước mặt Trương Thần Tinh, dù sao có Chu Mạt ở đó, dù nhiều người cũng có thể lo liệu được. Anh đi dạo phố.

Cổ Thành có một con phố thương mại, hàng hóa bày bán đa dạng. Có một cửa hàng rất thú vị, bán đồ do chủ tiệm tự làm, kem dưỡng da tay, phấn hồng, đa số mọi người thấy thích nên mua về.

Lương Mộ, một người đàn ông mạnh mẽ, đứng trước những hũ kem, khiến nhiều người phải ngoái lại nhìn. Chính anh cũng cảm thấy hơi ngại, cuối cùng mua một hũ nhỏ rồi rời đi.

Buổi tối, Trương Thần Tinh ngồi đọc sách trong sân, Lương Mộ khiêng cái thang của ông Mã đến, đi theo con đường cũ của Chu Mạt. Anh ngồi trên tường vờ vịt hỏi ý kiến của Trương Thần Tinh: “Tôi xuống được không?”

Trương Thần Tinh chưa kịp nói gì, anh đã nhảy xuống, đi vài bước rồi ngồi xổm trước mặt cô.

Trương Thần Tinh có chút lo sợ, cô sợ rằng Lương Mộ sẽ nói những lời như tỏ tình. Cô nghĩ việc từ chối sẽ làm tổn thương người tốt bụng như anh.

Nhưng Lương Mộ chẳng nói gì, anh ngồi xếp bằng dưới đất, lấy từ túi ra một cái hũ nhỏ, mở nắp, kéo tay Trương Thần Tinh lại.

Cô tất nhiên muốn rút tay lại, nhưng Lương Mộ không cho.

Anh lấy một ít kem từ hũ ra, thoa lên mu bàn tay của cô, nhẹ nhàng xoa đều, khẽ nói: “Mùa thu rồi, nhớ chăm sóc đôi tay của mình.”

Trương Thần Tinh rút tay lại, giấu sau lưng, cúi nhìn Lương Mộ. Anh như một cậu bé, đôi mắt sáng ngời, trong trẻo, dưới ánh trăng mùa thu tỏa ra sự ấm áp vô tận.

“Anh giở trò lưu manh gì vậy?” Trương Thần Tinh nhỏ giọng trách.

“Bôi kem tay cho em là giở trò lưu manh hả?” Trương Thần Tinh quả thật phá hoại bầu không khí quá.

“Lần này là kem tay, lần sau là son dưỡng môi, rồi đến kem dưỡng thể.”

Mắt Lương Mộ sáng lên, Trương Thần Tinh chỉ cho anh một con đường sáng rồi!