Sáu Ngàn Buổi Sớm Chiều - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 27: Ngày thứ 3067



Lương Mộ ngồi bên cửa sổ, nhìn chuyến tàu từ từ rời khỏi Cổ Thành.

Trong đầu anh là hình ảnh của Trương Thần Tinh ở bên kia đường, và những điều mà cô đã nói. Trương Thần Tinh biết anh đang gánh một món nợ khổng lồ, nhưng không hỏi một lời nào. Không hỏi hai triệu sáu trăm ngàn là để làm gì, cũng không hỏi anh đã gặp phải chuyện gì.

Cô chỉ lặng lẽ tính toán tài sản của riêng mình, chuẩn bị dâng hiến cả gia tài và sinh mạng, giúp anh vượt qua khó khăn. Trong lúc cô chưa biết gì về mọi sự, cô chọn cách tin tưởng anh vô điều kiện.

Lương Mộ chưa từng thấy ai như Trương Thần Tinh, ngốc nghếch đến mức khiến người khác thương cảm.

Chính vì có một Trương Thần Tinh như vậy, Lương Mộ đã lấy lại niềm tin vào cuộc sống này.

Thật kỳ lạ, trong những ngày anh chán nản, từng nghi ngờ về bản thân và cuộc sống, vậy mà chỉ với vài câu nói của Trương Thần Tinh, đã kéo anh ra khỏi hố đen.

“Đừng nhìn nữa.” Tiểu Tử Bằng nói: “Cứ nhìn nữa, có thể cậu sẽ nhảy ra khỏi tàu mất.”

Đã làm bạn nhiều năm, đây là lần đầu tiên anh ấy thấy Lương Mộ không nỡ rời khỏi một nơi.

“Cậu đang nghĩ gì?” Anh ấy lại hỏi.

“Tôi chỉ đang nghĩ, không biết hôm nay Trương Thần Tinh có ăn uống tử tế không.” Lương Mộ nói. Không có bất kỳ ý nghĩ táo bạo nào, chỉ là hy vọng Trương Thần Tinh ăn uống, ngủ nghỉ cho tốt, quên đi những phiền phức mà anh mang lại. Tận hưởng mùa thu tuyệt đẹp này.

“Trương Thần Tinh hả? Có lẽ ăn uống tốt hơn trước nhiều. Cuối cùng cũng thoát khỏi cậu, như nhả được kẹo cao su.” Tiêu Tử Bằng đùa, vỗ vai Lương Mộ, “Nhưng mà nói thật, trước đây tôi luôn nghĩ cậu kén chọn, nên phải cô đơn cả đời. Hôm nay nhìn Trương Thần Tinh, tôi lại nghĩ, nếu không ở bên cô ấy, vậy thì cậu hãy cô đơn cả đời đi.”

“Cậu đợi cả ngần ấy năm, thật sự đáng.”

“Cuối cùng tôi cũng tin rằng, cậu luôn độc thân chỉ để gặp được một người như cô ấy.”

Gặp được một kẻ ngốc.

Tiêu Tử Bằng nghĩ trong lòng. Hai kẻ ngốc gặp gỡ nhau, cũng coi như là một sự kết hợp tuyệt vời.

Lương Mộ cười, “Vậy có lẽ tôi sẽ cô đơn cả đời. Bởi vì cô ấy không yêu tôi. Trái tim chân thành của cô ấy dành cho bạn bè.” Có thể lúc này, yêu hay không yêu không còn quan trọng lắm, điều quan trọng là con người tên Trương Thần Tinh.

“Giữ tiền của em cho tốt, đừng để bị người khác lừa.” Lương Mộ nhắn tin cho Trương Thần Tinh: “Tôi sẽ tự giải quyết, nếu tôi phá sản, thì sẽ đến chỗ em ăn ké.”

“Em nuôi tôi.”

Trương Thần Tinh vẫn đang bận rộn, thủ tục thế chấp tiệm sách rất phức tạp, cần chuẩn bị nhiều tài liệu. Cô ở nhà lục lọi, Chu Mạt đứng bên cạnh nhìn cô.

“Trương Thần Tinh, đầu óc cậu không bình thường!” Chu Mạt ngăn cô lại, “Cậu mới gặp Lương Mộ có vài lần, cậu biết anh ta là người thế nào, ở đâu không? Nếu anh ta lừa hết tiền của cậu chạy mất, cậu biết đi đâu tìm anh ta?”

Trương Thần Tinh lấy từ trong ngăn kéo ra một mảnh giấy cũ, đặt vào tay Chu Mạt, nói rất nhỏ: “Địa chỉ nhà Lương Mộ.”

Chu Mạt sửng sốt, trên giấy in logo khách sạn Thượng Hải, viết rõ địa chỉ của anh.

Năm đó ở Thượng Hải, trước khi rời khách sạn, Trương Thần Tinh đặc biệt đến quầy lễ tân lấy địa chỉ mà Lương Mộ đã để lại cho cô. Cô đã hứa sẽ viết thư cho anh để thông báo câu trả lời của mình. Dù nhiều năm đã trôi qua, nhiều chuyện đã khác, nhưng cô vẫn nợ Lương Mộ một câu trả lời.

“Có địa chỉ của anh ta thì sao? Anh ta có thể đã dọn nhà, có thể đã chạy ra nước ngoài, hoặc đơn giản là đùa giỡn không nói thật.” Chu Mạt khuyên Trương Thần Tinh bình tĩnh lại.

“Mình khuyên cậu đừng kết hôn bằng hợp đồng với Đường Quang Tắc, nhưng hôm nay các cậu vẫn đi đăng ký.” Trương Thần Tinh nói: “Nếu Lương Mộ lừa mình, mình mất vài trăm ngàn. Nhưng nếu Đường Quang Tắc lừa cậu, cậu mất đi một phần cuộc đời.”

Chu Mạt bị Trương Thần Tinh nói đến ngậm miệng, chỉ tay vào cô, “Cậu! Sao giờ cậu lại ăn nói hùng hồn vậy hả! Nếu Đường Quang Tắc lừa mình, mình sẽ đến nhà đánh chết anh ta, còn nếu Lương Mộ lừa cậu, cậu chỉ có thể chịu thiệt!”

“Kẻ tám lạng, người nửa cân.” Trương Thần Tinh cất tài liệu vào túi, nhìn Chu Mạt một cách nghiêm túc rồi nói: “Mình tin Lương Mộ. Dù trước đây hay bây giờ, anh ấy đều không thay đổi.”

“Dù sao mình cũng không đồng ý! Đây là toàn bộ tài sản của cậu! Tiệm sách mất đi chẳng khác nào lấy mạng của cậu cả.”

Trương Thần Tinh không nói gì thêm.

Cô là người như vậy, một khi đã quyết định thì không ai có thể thay đổi, kể cả người đó là Chu Mạt.

Chu Mạt cũng hiểu rõ điều này, cô ấy mím môi ngồi trên giường của Trương Thần Tinh mà không nói một lời.

Trương Thần Tinh ngồi bên cạnh cô ấy, mở điện thoại ra thì thấy tin nhắn của Lương Mộ. Lương Mộ lại kêu cô nuôi anh, câu này nghe sao cũng không đúng. Vì vậy, cô trả lời:

“Anh đâu phải con tôi.”

Chu Mạt thấy tin nhắn của Lương Mộ, cảm thấy hơi nhẹ lòng, “Thấy chưa, người ta cũng không muốn cậu giúp. Người ta tự có cách giải quyết, cậu đừng xía vào nữa!”

Trương Thần Tinh “ừm” một tiếng, ném điện thoại sang một bên rồi nằm xuống giường. Chu Mạt cũng nằm xuống bên cạnh cô.

“Cậu đi đi, buổi tối không thể thế chấp vay tiền được. Ngân hàng đóng cửa rồi.” Trương Thần Tinh nói.

“Mình đang đợi Đường Quang Tắc đón.”

“Hôm nay có định tạo con không?” Trương Thần Tinh hỏi.

Chu Mạt cười ha ha, giường rung nhẹ theo tiếng cười của cô ấy, sau một lúc cô ấy mới nói: “Kết hôn hợp đồng thì cần gì con cái! Sau này mình lớn bụng, anh ta lại đi ve vãn người khác, không phải làm mình tức chết sao! Mình chỉ lừa vài năm, lấy cửa hàng rồi sau này mở chi nhánh ‘Tiệm sách cũ’ với cậu thôi!”

Trương Thần Tinh quay đầu nhìn Chu Mạt, cô ấy cũng dựa đầu vào cô, “Đường Quang Tắc không có cảm giác an toàn như cậu. Cậu là người sẽ vì mình mà không sợ chết, còn anh ta, gặp chuyện chưa chắc đã không bỏ mình mà chạy.”

“Kết hôn hợp đồng.” Trương Thần Tinh nhắc nhở cô ấy, kết hôn hợp đồng, đừng mong đợi quá nhiều.

Chu Mạt bĩu môi, nghe thấy có người gọi trên tường: “Chu Mạt!”

Cô ấy ngồi dậy nhìn ra ngoài, Đường Quang Tắc cũng học được, leo lên tường bằng thang.

Cảnh này quá buồn cười, cô ấy lại cười ha ha, nhảy xuống giường, “Mình đi đây, mở cửa cho mình đi.”

Trương Thần Tinh tiễn Chu Mạt ra ngoài, chỉ gật đầu nhẹ với Đường Quang Tắc. Cô không giỏi giả vờ nhiệt tình với người mình không thích, nhìn họ đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Chu Mạt và Đường Quang Tắc kẻ đi trước người đi sau, nghĩ đến ngày mai phải gặp cả nhà Đường Quang Tắc cô ấy lại thấy hơi sợ. Nhưng cô ấy nghĩ thoáng, diễn kịch thôi mà, ai mà không biết diễn chứ.

Lên xe, thắt dây an toàn, bỗng nhiên cô ấy hỏi: “Nếu bây giờ tôi mượn anh tám trăm ngàn tệ, anh cho mượn không?”

Đường Quang Tắc nhìn cô ấy, “Làm gì? Thiếu tiền sao?”

“Đúng vậy. Tôi cần gấp tám trăm ngàn tệ.”

“Em muốn kiểm tra xem hôn nhân này có đáng giá tám trăm ngàn tệ không chứ gì?” Đường Quang Tắc cười, “Tôi cho em.”

“Tôi sẽ trả lại sau.”

“Không cần. Tuy tôi không có nhiều tiền, nhưng tám trăm ngàn tệ thì có thể lấy ra.”

“Thế hai triệu sáu thì sao?”

“Hai triệu sáu thì em phải đợi rồi. Người có thể lấy ra ngay hai triệu sáu không nhiều, tôi phải bán cửa hàng.” Đường Quang Tắc dừng xe nhìn Chu Mạt, “Mới ngày đầu kết hôn mà đã định tiếp quản tài sản của tôi rồi sao?”

“Hì hì.”

Chu Mạt cười toe toét, trong đầu vẫn nghĩ về tám trăm ngàn tệ, “Vậy anh nhớ ngày mai cho tôi mượn nhé. Tôi sẽ làm trâu làm ngựa trả cho anh.”

“Em cần nói cho tôi biết em cần tám trăm ngàn để làm gì?”

“Đầu tư vào tiệm sách.”

Chu Mạt bịa chuyện. Cô ấy không nghĩ rằng Đường Quang Tắc sẽ cho mình mượn tám trăm ngàn, nhưng vào ngày hôm sau khi đi làm, Chu Mạt thấy anh ấy bận rộn với máy tính trong văn phòng, cô ấy tìm cớ vào một lần, thấy anh ấy đang bán cổ phiếu.

Đến trưa, tiền vào tài khoản cô ấy ba lần qua ba ngân hàng.

Chu Mạt nhìn con số trong điện thoại rất kích động, lập tức gọi cho Trương Thần Tinh, nghe thấy âm thanh xe cộ đông đúc quanh cô, liền hỏi: “Cậu định đi đâu?”

“Đi ngân hàng.”

“Vì mình không cho cậu thế chấp vay tiền ở ngân hàng mình làm nên cậu định đổi ngân hàng sao?” Chu Mạt cười, “Không cần đi ngân hàng nữa, mình cho cậu mượn tám trăm ngàn!”

Cô ấy dăm ba câu kể về chuyện Đường Quang Tắc, rồi nói với Trương Thần Tinh: “Mình mặt dày, dám mở miệng. Nếu Lương Mộ lừa cậu, cậu cứ coi như bán tiệm sách cho mình. Sau này các cậu làm việc cho mình.”

Lương Mộ không biết hai cô gái thành phố nhỏ đang liều lĩnh vì tám trăm ngàn tệ, anh bị vây trong phòng làm việc của anh Hồ.

Cái gọi là vây chẳng qua là ép anh nói ra.

Lưu Miểu nói: “Từ góc độ quảng bá, đưa câu chuyện của chủ quán nướng ra làm đoạn phim đầu tiên, thêm chút tình cảm vào, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý và đồng cảm của khán giả. Phim tài liệu của chúng ta coi như đã thành công một nửa rồi, danh lợi song thu, có khả năng lắm.”

“Chị coi người ta như hàng hóa sao?” Lương Mộ hỏi chị ấy.

“Phim tài liệu có thể coi như hàng hóa.”

“Phim của tôi thì không.” Lương Mộ nói: “Đó là những con người sống động, có cảm xúc.”

Anh Hồ ở một bên châm thuốc, trao đổi ánh mắt với những người khác. Nhưng anh ấy kiên nhẫn, muốn xem Lương Mộ thật sự chuẩn bị đập nồi dìm thuyền hay chỉ đang thử.

“Cậu nói xem, chúng ta trả thêm tiền cho chị chủ quán nướng, liệu chị ta có đồng ý không?” Anh Hồ hỏi.

“Trả bao nhiêu tiền chị ấy cũng sẽ không đồng ý.” Tiêu Tử Bằng nói: “Anh không thấy trạng thái của chị ấy lúc đó à.”

“Bây giờ thì sao? Dù gì cũng đã qua vài ngày. Cảm xúc nguôi ngoai, nghĩ lại chút, lấy thêm tiền làm lợi cho con cháu, chính mình cũng sớm nghỉ hưu. Vẹn cả đôi đường.” Khi anh Hồ nói những lời này, thấy Lương Mộ cau mày.

“Không thì các cậu lấy đâu ra hai triệu sáu đền tiền vi phạm hợp đồng? Đó là số tiền nhỏ, phim lên sóng mà lỗ cũng không sao, nhưng tôi đã đánh cược vào nó.” Anh Hồ tiếp tục hút thuốc, “Anh Hồ của các cậu không thiếu chút tiền này, nhưng anh Hồ của các cậu không phục. Bình thường làm gì cũng phải theo ý đạo diễn Lương, nhưng lần này thì không. Tôi chưa từng bỏ lỡ cơ hội nào.”

“Là cơ hội đánh đổi bằng mạng sống!” Lương Mộ ngắt lời: “Anh Hồ nói thẳng ý của anh đi!”

“Ý của tôi? Dù cậu có muốn hay không thì đều phải chiếu. Đã có người đến đó rồi, đã gặp chủ quán nướng rồi. Tôi không tin trên thế giới này ngoài hai người các cậu, còn có người không thể bị tiền điều khiển.”

Anh Hồ là một thương nhân triệt để.

Người đột ngột mất đi, người khác nhìn thấy là sự đau buồn và gánh nặng của cuộc sống; còn anh ấy và đội của mình lại nhìn thấy cơ hội có thể khai thác, nhìn thấy cái lợi cao hơn dự kiến sau này.

Trước đây, Lương Mộ có chút biết ơn anh ấy.

Sau nhiều lần bị từ chối, anh Hồ cầm bản giới thiệu đơn giản đến đáng thương của anh mà nói: “Người trẻ mà, phải thử chứ. Sớm muộn gì thị trường cũng sẽ quay lại với nội dung thực tế, tôi muốn làm cái này.”

Nghĩ lại bây giờ, ý của anh Hồ khi đó chắc là: làm nội dung chưa biết chừng lại kiếm được ít tiền.

“Vậy thì sao?” Lương Mộ hỏi.

“Vậy nên bây giờ việc này sẽ do tôi tiếp quản, cậu không cần bận tâm nữa. Sẽ có ngày cậu cảm ơn tôi.” Anh Hồ hút một hơi thuốc: “Thế giới này không vận hành theo cách cậu tưởng tượng đâu.”

Lương Mộ và Tiêu Tử Bằng nhìn nhau, đứng dậy rời đi.

Chị chủ quán nướng gửi tin nhắn đến, nói với Lương Mộ: “Họ nói sẽ trả thêm tiền cho tôi. Nếu tôi không đồng ý, cậu sẽ phải bồi thường rất nhiều tiền, có phải vậy không đạo diễn Lương?”

“Chị đừng để ý đến họ.” Lương Mộ nói: “Cứ theo ý chị mà làm.”

“Chị ấy có khuất phục trước tiền bạc không?” Tiêu Tử Bằng hỏi, “Đó là một khoản tiền không nhỏ.”

Lương Mộ không trả lời câu hỏi này, anh nói: “Tôi về nhà một chuyến.”

Sau khi Lương Mộ đủ 18 tuổi, ba mẹ anh đã chuyển quyền sở hữu một căn nhà cho anh. Căn nhà nằm ở vị trí tốt, dù chỉ khoảng 60 mét vuông nhưng có thể bán được giá cao. Những lời của anh Hồ vừa rồi khiến Lương Mộ thật sự nhận ra một vấn đề: anh phải có tiền của riêng mình, tự quản lý nội dung và công ty của mình, nếu không anh sẽ không bao giờ có quyền lên tiếng.

Anh cảm thấy mình đã giác ngộ quá muộn.

Giác ngộ với cái giá quá đắt.

Anh muốn phim tài liệu của mình không bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì.

Khi Lương Mộ về đến nhà, Trình Dư Thu đã gọi đồ ăn đến. Bà không thích nấu ăn vì cho rằng khói dầu sẽ hại làn da mịn màng của mình. Nhưng con trai cuối cùng cũng chịu từ Cổ Thành trở về, bà phải làm chút gì đó.

Bà gọi vịt quay và đầu cá hấp bánh, cùng một số món ăn lặt vặt.

Ba người ngồi ăn với nhau một bữa cơm gọi là đoàn viên. Thấy Lương Mộ không tập trung, Trình Dư Thu và Lương Hiểu Quang trao đổi ánh mắt, bà gõ bàn, “Nói đi, ba mẹ nhìn ra rồi, con có chuyện.”

“Con muốn bán nhà.”

“Con cờ bạc? Hay chơi chất kích thích rồi? Sao lại bán nhà?” Trình Dư Thu hỏi.

“Không phải.” Lương Mộ nói dăm ba câu về tình hình hiện tại của mình, “Con cần bán nhà.”

“Thằng con bất hiếu!” Trình Dư Thu gõ đầu anh, “Ngày xưa muốn mày học nghệ thuật là mong mày nuôi mẹ, kết quả là mày muốn động vào tiền quan tài của mẹ?”

Ba mẹ người khác có lẽ sẽ không chấp nhận được.

Nhưng ba mẹ Lương Mộ thì khác, Trình Dư Thu là người thẳng thắn, thấy Lương Mộ cúi đầu không nói, bà thở dài, “Tuỳ con. Dù sao thì căn nhà đó cũng để con dùng khi kết hôn, bây giờ xem ra con đời này chắc không kết hôn rồi, vậy thì tuỳ con xử lý. Nhưng tiền còn lại trong nhà thì con không được động vào. Không thể để mẹ ngủ ngoài đường được đúng không?”

“Em ngủ ngoài đường?” Lương Hiểu Quang hừ một tiếng, “Em bớt tiêm vài mũi là được rồi.”

Ba mẹ anh lại bắt đầu cãi nhau, Lương Mộ ngồi nghe. Một việc lớn chỉ cần dăm ba câu đã quyết định xong, đây đúng là phong cách của nhà họ Lương.

Lương Mộ từ nhà ba mẹ ra liền gửi tin nhắn cho Tiêu Tử Bằng ngay: “Chuẩn bị sinh con đi, không cần tiền của cậu nữa.”

Rồi gọi điện cho Trương Thần Tinh.

Trải qua bao ngày phân vân, mà quyết định thì lại chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Lúc này đã là đêm khuya, khi Trương Thần Tinh nhận điện thoại, bên cạnh cô có tiếng chó sủa, Lương Mộ hỏi cô: “Em đi dạo hả?”

“Ừ.”

“Lại gặp biệt đội lang thang của em?”

“Ừ.”

“Tiệm sách của em thế chấp ra sao rồi?” Lương Mộ hỏi cô, khi hỏi câu này anh cười.

“Hẹn ngày mai giao hồ sơ.”

Trương Thần Tinh rất nghiêm túc, cô không thể dùng tám trăm ngàn tệ của Chu Mạt, vì điều đó sẽ khiến Chu Mạt ở thế yếu trong hôn nhân. Trương Thần Tinh chỉ là ít nói thôi, nhưng cô rất rõ ràng đúng sai.

Lương Mộ vô cùng cảm động, anh thấy mình như đang đối mặt với một thế giới rộng lớn, còn lưng anh thì hướng về Cổ Thành. Nếu một ngày nào đó anh thật sự trắng tay ngủ ngoài đường, trong Cổ Thành chắc chắn có một người, cô ấy uống canh, sẽ vớt thịt cho anh.

“Trương Thần Tinh, vấn đề của tôi đã giải quyết xong. Mặc dù cái giá quá lớn, nhưng rất đáng. Dùng lời của em mà nói: vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì không phải vấn đề lớn.”

“Sáng mai tôi sẽ cho người của studio đi quay bưu điện, nếu em muốn, có thể hướng dẫn họ một chút không? Em hiểu bưu điện hơn họ mà.”

“Còn nữa, tôi xử lý xong việc bên này sẽ về, ngắn thì mười ngày nửa tháng, dài thì dăm ba tháng, nhưng tôi sẽ về.”

“Đợi tôi về, tôi mời em ăn cơm nhé? Hoặc đi xem phim.”

Cuối cùng thì Lương Mộ cũng dũng cảm chính thức mời Trương Thần Tinh ra ngoài, mặc dù bây giờ anh đang rối tung lên, cái gọi là “giải quyết vấn đề” chỉ mới là bắt đầu. Nhưng anh thật sự rất muốn ở bên Trương Thần Tinh trải qua mùa thu ở Cổ Thành, bắt đầu một cuộc hẹn hò lâu dài.