Sáu Ngàn Buổi Sớm Chiều - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 35: Ngày thứ 3095



Ánh trăng trong phòng quá sáng.

Nụ hôn của Lương Mộ từ vụng về trở thành lưu loát chỉ trong một giây. Anh nghĩ mình sinh ra là để Trương Thần Tinh khám phá. Anh không thể làm gì khác với cô, anh như tín đồ của cô, tìm kiếm cô, theo đuổi cô, siết chặt cô.

Lương Mộ không biết làm sao để nói với

Trương Thần Tinh về tình yêu mãnh liệt của mình, chỉ có thể dưới ánh trăng này, dịu dàng hôn cô lần nữa.

Anh muốn nói với Trương Thần Tinh: Cơ thể anh hoàn toàn tuân theo linh hồn anh, mỗi nụ hôn khao khát của anh đều xuất phát từ trái tim đang đập.

Anh muốn nói chúng ta đều là những bệnh nhân cố chấp, cả đời chỉ muốn một câu trả lời, và anh chỉ muốn yêu một người duy nhất trong đời là em.

Lương Mộ không nói được gì, chỉ có những nụ hôn mới truyền tải được tình yêu của anh.

Anh rất dịu dàng.

Trán họ áp vào nhau, thấy Trương Thần Tinh nhíu mày, anh nghĩ mình làm chưa đủ tốt, nhưng cô lại ôm chặt lấy anh và nói: “Cảm ơn anh, Lương Mộ.”

Trước khi Lương Mộ xuất hiện, cô nghĩ mình là kẻ đơn độc ở ngõ Thanh Y, cô biết sớm muộn gì nơi đây cũng chỉ còn lại mình cô; sau khi Lương Mộ xuất hiện, cô dần dần cảm thấy, dù mọi người có rời khỏi ngõ Thanh Y thì anh sẽ vẫn ở lại. Lương Mộ là người cô chọn làm gia đình, cô giao chút ít niềm tin còn lại vào anh, không định rút lại, nếu mất đi cũng sẽ không trách móc.

Bọn họ thậm chí không rõ sự viên mãn của việc phòng the là như thế nào, nếu giống như đêm nay, thì cũng là một chuyện đẹp.

Lương Mộ kéo mền đắp cho họ, tay anh nắm chặt tay Trương Thần Tinh dưới mền. Trương Thần Tinh luôn dũng cảm và quyết đoán hơn anh, Lương Mộ rất ngưỡng mộ cô.

“Em…”

“Không quá đau, trải nghiệm tạm được, mai có thể tiếp tục.” Trương Thần Tinh đã đọc trong sách rằng đàn ông thường quan tâm đến vấn đề này sau khi làm, nên cô trả lời một lần để Lương Mộ khỏi phải hỏi nhiều lần.

“Anh nói này Trương Thần Tinh…” Lương Mộ chống tay nhìn cô, “Em có muốn chia sẻ những cuốn sách em đã đọc với anh không?”

Nhưng Trương Thần Tinh quá mệt, cô quay lưng lại, ngủ.

Không có sự lúng túng sau đó, như thể mọi thứ nên xảy ra như vậy, ít nhất là lúc này, Trương Thần Tinh nghĩ rằng họ đã khám phá toàn bộ về cuộc sống vợ chồng.

Nhưng Lương Mộ thì khác, anh luôn đòi hỏi cao nhất ở bản thân, cuối cùng gửi tin nhắn cho Tiêu Tử Bằng: “Bộ phim kinh điển mà cậu nói lần trước đó, gửi cho tôi đi.”

Tiêu Tử Bằng gửi lại một tràng cười ha ha ha: “Thất bại trong trận đầu hả?”

“Trải nghiệm tạm được.” Hóa ra anh vẫn còn vướng mắc với từ “tạm được” này.

Tiêu Tử Bằng gửi một đường link và tặng Lương Mộ mười hai chữ vàng: “Xem thật nghiêm túc, khiêm tốn học hỏi, chăm chỉ luyện tập.”

“Sớm thoát khỏi cái mác tạm được.”

Phòng ngủ của Trương Thần Tinh như có ma lực, hoặc có lẽ cuộc hôn nhân này vốn mang chút ma lực. Hai người tìm lại được giấc ngủ ngon đã mất từ lâu, đêm đó ngủ thật say. Chỉ là Trương Thần Tinh cuộn mình ở trong góc, tay nắm chặt tay Lương Mộ không buông.

Sáng hôm sau thức dậy họ nghe thấy tiếng cãi nhau của ông Mã.

Trương Thần Tinh khoác áo chạy ra ngoài, Lương Mộ theo sau, không kịp xỏ giày.

Phía bên kia tường, có một người đàn ông nói giọng địa phương: “Không thì sao? Con đã xin điều chuyển đến Quảng Châu rồi.”

Là Mã Nam Phong.

“Vậy thì đừng lo cho chúng tôi nữa.” Ông Mã nói: “Chúng tôi tự chăm sóc cho mình.”

“Người ta sẽ cười cho!” Mã Nam Phong nói: “Sẽ nói Mã Nam Phong con bất hiếu.”

“Chúng tôi không vào viện dưỡng lão.” Ông Mã giận dữ, đập bàn, “Nhiều năm rồi! Làm phiền anh được mấy lần? Người ta cười thì đã sao? Anh đã ở Quảng Châu rồi mà!”

“Ba mẹ phải hiểu cho con chứ!” Mã Nam Phong nói: “Ba mẹ cũng không muốn con ly hôn đúng không?”

Trương Thần Tinh nghe câu này thì nổi giận.

Cô biết chuyện này không liên quan đến mình, nhưng đó là ông Mã và bà Mã. Hai người già ấy luôn sống hiền lành, không bao giờ làm phiền ai, ngay cả con cái.

Cô định lao ra ngoài, nhưng bị Lương Mộ kéo lại. Mã Nam Phong nói thêm một câu khiến mọi người kinh ngạc: “Dù ba mẹ có thích ngõ Thanh Y thì nơi này cũng sẽ bị dỡ bỏ thôi, chính quyền đã phê duyệt rồi.”

“Ngõ Thanh Y, ngõ Thoa Y, có biết bao nhiêu người Cổ Thành sống ở đây! Không thể nói dỡ bỏ là dỡ bỏ!”

“Sẽ được thu xếp cả! Nếu không muốn vào viện dưỡng lão, vậy thì cầm tiền chuyển đến thành phố mới sống không tốt sao?”

Bên kia bức tường yên lặng, cuộc cãi vã kết thúc. Hình như Trương Thần Tinh nghe thấy tiếng khóc của bà Mã, còn cơn giận của cô thì không biết trút vào đâu. Lương Mộ kéo đầu cô vào lòng, nhẹ nhàng khuyên: “Ông Mã và bà Mã là những người cần thể diện.”

Trương Thần Tinh nhớ lại, luôn chỉ khi không còn cách nào hai ông bà mới mở miệng nhờ vả, nhưng cuối cùng lại trở thành gánh nặng cho con cái. Mã Nam Phong đi rồi, cánh cửa gỗ nhà ông Mã khép lại kêu “két” một tiếng.

Buổi sáng hôm đó thật tồi tệ.

Trương Thần Tinh càng ít nói hơn, ăn sáng chỉ ăn vài ngụm cháo rồi đặt muỗng xuống, đẩy Lương Mộ ra ngoài tiệm sách, kêu anh đi làm.

Cô ngồi một mình, nhớ lại lời Mã Nam Phong nói về việc dỡ bỏ ngõ Thanh Y, lòng buồn vô hạn. Mãi đến trưa ông Mã mới đưa bà Mã ra phơi nắng, cả hai vẫn cười chào mọi người như chưa có cuộc cãi vã ban sáng.

Chu Mạt và Đường Quang Tắc vừa cãi nhau vừa đi tới, thấy ông Mã liền chạy đến bên ông, “Ông Mã, ông thấy buồn cười không, ba mẹ Đường Quang Tắc nói khu này sẽ bị dỡ bỏ. Làm sao có thể dỡ bỏ được?”

“Đã có tin tức rồi, do em không tin thôi.”

“Tại sao tôi phải tin? Ngõ Thanh Y, ngõ Thoa Y, ngõ Lương Tử, linh hồn của Cổ Thành đều ở đây, sao lại dỡ bỏ được? Không cần Cổ Thành nữa sao? Chỉ còn thành phố mới? Dựa vào cái gì chứ!” Chu Mạt chỉ vào mũi Đường Quang Tắc nói: “Các người chỉ biết đến tiền chứ không biết gì khác!”

Cô ấy thật sự giận.

Lườm Đường Quang Tắc một cái rồi đi vào tiệm sách, ngồi đối diện với Trương Thần Tinh.

“Cuộc sống sau hôn nhân thế nào?” Chu Mạt chống tay lên bàn, “Mấy ngày nay mình rất muốn đến gặp cậu, nhưng Đường Quang Tắc nói lúc này mình đến chỉ làm phiền.”

“Tốt.”

“Vậy…” Chu Mạt đảo mắt, thần thần bí bí.

“Chức năng bình thường.” Trương Thần Tinh nói.

“Chỉ là bình thường?”

“Bình thường dễ lắm sao?”

“…cũng đúng.”

Cửa ngõ đột nhiên ồn ào, Chu Mạt thò đầu ra nhìn, một đoàn người đông đúc, đủ loại thiết bị quay phim, cảnh tượng rất hoành tráng.

“Trương Thần Tinh, nhìn kìa, người dẫn đầu là chồng cậu phải không? Họ đang làm gì vậy? Quay phim truyền hình sao?”

“Chắc là phim tài liệu lần trước nói.”

“Quay lại ngõ Thanh Y hả?” Chu Mạt nghĩ, “Nếu có một ngày ngõ Thanh Y bị dỡ bỏ, có thể lưu lại những thứ này cũng tốt.”

Lương Mộ từ xa gật đầu với Đường Quang Tắc, đi vào tiệm sách kéo Trương Thần Tinh ra ngoài.

“Đi đâu vậy?”

“Hôm nay bọn anh sẽ quay quán mì, em giúp anh nhé?”

Tiêu Tử Bằng đứng bên cạnh hò reo: “Trên đường đến đây đạo diễn cứ nói: Không ai hiểu ngõ Thanh Y hơn vợ tôi, người khác đều phải đứng sang một bên.”

Thế là dọc đường đi, không ai không biết Trương Thần Tinh là vợ Lương Mộ. A Lai nhà ở tiệm tạp hóa đầu ngõ thậm chí còn chạy ra hỏi: “Gì cơ? Trương Thần Tinh kết hôn rồi? Lấy anh?”

“Không lấy tôi thì lấy cậu chắc?” Lương Mộ bĩu môi, “Cậu còn nhỏ, lớn đã rồi tính.”

Chu Mạt tặc lưỡi, “Lương Mộ hận không thể để cả con ngõ biết mình là rể của ngõ Thanh Y.”

Lương Mộ không phản đối, Chu Mạt nói đúng, anh muốn Trương Thần Tinh cho anh một danh phận. Như Tiêu Tử Bằng nói: Người ta dù xuất sắc đến đâu, cũng có lúc giác ngộ muộn. Lương Mộ giác ngộ muộn trong tình trường, những ý nghĩ nhỏ nhặt của anh thật ngây ngô đến cực điểm.

Lương Mộ kéo Trương Thần Tinh ra ngoài, bước đi trong ánh mắt của mọi người, như bước vào câu chuyện vĩnh hằng.

Con ngõ Thanh Y dài hẹp, hai người nắm tay nhau đi, bóng của họ in lên bức tường trắng loang lổ, di chuyển cùng họ cho đến tận cuối đường.

Bà Mã nhìn từ xa, lặng lẽ rơi nước mắt, Đường Quang Tắc thấy vậy liền đưa cho bà một chiếc khăn tay.

Bao nhiêu người đã rời đi, bao nhiêu người đã già đi trong con ngõ Thanh Y này, dù con người có thay đổi thế nào, chưa ai từng nghĩ sẽ có ngày ngõ Thanh Y không còn tồn tại nữa.

Trương Thần Tinh và Lương Mộ là câu chuyện mới của ngõ Thanh Y, có lẽ cũng là câu chuyện cuối cùng.

“Tôi không nỡ rời khỏi đây.” Bà Mã nói với ông Mã: “Tôi không nỡ rời khỏi ngõ Thanh Y.”

Mắt ông Mã cũng rưng rưng, cuối cùng cúi đầu. Một bên là con cái, một bên là bản thân, ông bị giằng xé không biết chọn bên nào.

Nhưng khi ngước lên nhìn Lương Mộ và Trương Thần Tinh, cùng đoàn quay phim đông đúc kia, ông lại cảm thấy, sự náo nhiệt và chia ly đều là một phần của ngõ Thanh Y.

Ông chủ quán mì đang bận rộn bên trong, thấy họ bước vào thì mỉm cười nói: “Các cậu tự nhiên nhé.” Chú ấy định từ chối Lương Mộ, nhưng cuối cùng vẫn nể mặt Trương Thần Tinh.

Quán mì này đã mở gần trăm năm, là duy nhất ở Cổ Thành, không có chi nhánh. Biết bao người xa quê, trong giấc mơ nửa đêm lại thèm tô mì thịt ở đây. Có người muốn bỏ ra số tiền lớn để mua công thức của ông chủ, nhưng ông chủ xua tay, viết công thức ra đưa cho họ mà không lấy một xu nào. Chú ấy chỉ nói: “Một người xa quê, nhớ nhà, theo công thức này nấu một tô mì, ăn xong sẽ không thấy nhớ nhà nữa.”

Người Cổ Thành thẳng thắn, bề ngoài có vẻ khó gần, nhưng với người và việc lại rất chân thành.

Quán mì này đã mở suốt mấy chục năm, nhiều đời chủ nối tiếp nhau, chưa từng nghĩ đến việc đóng cửa. Ông chủ vừa nấu mì vừa nói với máy quay: “Đóng quán mì này thì có người chết đấy, một ngày không nấu mì thì cảm giác như rút gân bẻ xương.”

“Trẻ con tan học phải ăn một tô, người già dậy sớm phải ăn một tô, người đi xa trở về cũng phải ăn một tô.”

“Cả ngày cưới cũng phải ăn một tô.” Trương Thần Tinh bất ngờ nói.

Lương Mộ nghe vậy thì quay đầu nhìn cô, rốt cuộc cũng hiểu tại sao ngày đi đăng ký kết hôn cô lại muốn ăn một tô mì. Là vì ba mẹ cô đã như vậy, người ngõ Thanh Y cũng vậy, tô mì này không giống bất kỳ tô mì nào khác.

Lương Mộ không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng mình lúc này, Trương Thần Tinh luôn im lặng, nhưng cô đã làm hết thảy. Có thể cô không muốn nói cho bạn biết đáp án, nhưng cũng sẽ không làm chuyện trái với lương tâm mình.

“Nghe nói sẽ dỡ bỏ hả?” Có thực khách hỏi.

Mọi người nhìn nhau, lắc đầu.

Cũng có người nói dỡ bỏ là chuyện tốt, sẽ đưa mọi người vào khu thành phố mới, còn có tiền đền bù, ở đây thì sẽ làm khách sạn, làm phố thương mại, giống như nhiều nơi khác.

“Linh hồn phố cổ thì sao?” Có người hỏi vậy.

“Linh hồn hả?” Người thực khách kia cười khẩy, “Tìm trong sách đi!”

Tiếng cười lác đác vang lên, rồi dần dần lắng xuống.

Ông chủ quán mì nhìn Lương Mộ, hỏi anh: “Quay cái này có kiếm được tiền không?”

“Chắc là không.”

“Không kiếm được tiền thì làm sao cho Trương Thần Tinh cuộc sống tốt?” Ông chủ cười, “Vẫn phải làm nghề nào kiếm được tiền.”

“Còn nữa, không kiếm tiền thì quay cái này để làm gì?”

“Con có thể tự nuôi sống mình.” Trương Thần Tinh nói.

“Tự nuôi sống mình sao? Con bị bệnh nặng thử xem?”

Lương Mộ không cảm thấy bị xúc phạm.

Ngay từ lần đầu tiên bước vào quán mì này, anh đã biết ông chủ thương Trương Thần Tinh, để tiết kiệm tiền cho cô, ông luôn thêm nhiều thịt vào mì của họ. Một người như vậy sẽ không xúc phạm người khác, chú ấy chỉ đơn thuần lo lắng rằng cô gái ở ngõ Thanh Y lấy nhầm người, sẽ sống một cuộc đời nghèo khó.

Tiêu Tử Bằng không chịu nổi, bước lên muốn nói chuyện với ông chủ, nhưng bị Lương Mộ kéo lại.

“Cậu nhịn giỏi thật, ông ấy nói cậu nghèo, nói cậu không có tương lai.” Tiêu Tử Bằng nói.

“Không phải, ông ấy lo cho Trương Thần Tinh.” Lương Mộ giải thích: “Cậu còn nhớ mục đích ban đầu khi chúng ta quay phim tài liệu không? Trước tiên chúng ta là người quan sát, quay lại, cuối cùng mới là người trải nghiệm.”

“Vừa rồi chính là trải nghiệm, tôi xông lên nói lý lẽ, thêm vào cấu trúc câu chuyện.”

“Rồi sao?”

“Rồi…” Tiêu Tử Bằng gãi đầu, dậm chân, “Phiền quá! Người ngõ Thanh Y đều nghĩ Trương Thần Tinh lấy cậu là thiệt thòi.”

“Cũng đúng là thiệt thòi, tôi sống trong nhà cô ấy. Cô ấy học vấn đầy mình và có cả một tiệm sách, còn tôi có gì? Tôi thật sự trèo cao mà.” Lương Mộ đùa. Anh thích Trương Thần Tinh, thích nhiều hơn cô thích anh, nếu không phải trèo cao thì là gì?

“Chết tiệt! Cậu có còn là Lương Mộ kiêu ngạo ngày xưa không? Sao bây giờ lại hạ mình thế hả?”

“Tôi không hạ mình.” Lương Mộ nói: “Tôi chỉ đang nói về những gì người khác thấy, điều đó không quan trọng, chúng ta không thể sống trong miệng người khác.”

“Vậy sống ở đâu?”

Lương Mộ chỉ vào tim mình, “Ở đây.”

“Cậu có lý, cậu vào chịu trận đi! Tôi không quay nữa!”

Lương Mộ đấm Tiêu Tử Bằng một cú, chỉ về phía bờ sông, “Giúp tôi mua ít bánh hoa quế đi.”

“Cậu có thích đồ ngọt đâu.”

“Sáng nay Trương Thần Tinh chỉ ăn mấy miếng cháo.”

“…Tôi sẽ mách mẹ cậu!” Tiêu Tử Bằng bực mình bỏ đi, vừa đi vừa nghĩ: Nếu mẹ cậu biết cậu ở rể ở ngõ Thanh Y, còn chịu thiệt, xem bà ấy có đánh gãy chân cậu không!

Lương Mộ không bị Trình Dư Thu đánh gãy chân, mà là trực tiếp gặp mặt.

Khi quay phim cho quán mì gần xong, anh nhận được điện thoại từ Trình Dư Thu: “Con đang ở đâu? Mẹ đến thăm con.”

“Ba con đâu?”

“Ba con không đến.”

Lương Mộ nhìn Trương Thần Tinh rồi ra ngoài nhận điện thoại, “Không phải con đã nói mẹ đừng đến sao?”

“Con không hiểu mẹ hả? Con càng cấm mẹ làm gì thì mẹ càng muốn làm, con cấm mẹ đến tức là có điều mờ ám. Đến đón mẹ ngay đi.”

“Con không đón.”

Điện thoại vang lên giọng nói đau đớn của Trình Dư Thu: “Mẹ đau ngực quá.”

“Chờ con chút.”

Lương Mộ không có cách nào với Trình Dư Thu, anh cúp máy giao việc hoàn tất cho Tiêu Tử Bằng, rồi kéo Trương Thần Tinh ra khỏi quán mì.

“Mẹ anh đến rồi?” Trương Thần Tinh nói, lúc Lương Mộ nghe điện thoại cô đã nghe được.

“Ừ, anh đi đón mẹ, tối nay sẽ về muộn một chút.”

“Đưa mẹ anh về nhà đi.” Trương Thần Tinh nói: “Mẹ anh đến để gặp em, không phải để gặp anh.”

“Mẹ anh miệng lưỡi… không được dễ chịu lắm.”

“Em đã gặp mẹ anh rồi.”

Đó là ký ức từ nhiều năm trước. Bà Trình Dư Thu nhéo má cô, nói: “Cô bé này trông giống búp bê sứ quá!”

“Anh chỉ cảm thấy quá nhanh, chúng ta vừa mới kết hôn, vẫn chưa ổn định.”

“Dù sao cũng phải gặp, kết quả như nhau cả thôi.”

Trương Thần Tinh làm việc không bao giờ lề mề, cô không thích vòng vo. Nếu sớm muộn cũng phải gặp, vậy thì thà gặp bây giờ. Nhưng Lương Mộ lại đứng đó không động đậy, dường như có điều khó xử.

“Anh sợ mẹ anh không thích em sao?” Trương Thần Tinh nói: “Không sao, có nhiều người không thích em mà.”

Điện thoại của Trình Dư Thu gọi đến liên tục, Lương Mộ không thể làm ngơ, cuối cùng cũng phải đi. Bà đứng ở cổng ga tàu cao tốc, đeo kính râm, mặc váy màu nhạt, che một chiếc dù trông rất bắt mắt, gặp Lương Mộ liền gõ đầu anh, “Con giỏi quá nhỉ!”

Lương Mộ tránh đòn của Trình Dư Thu, nhận lấy vali của bà, “Mẹ ở khách sạn nào? Để con mang hành lý giúp mẹ.”

“Ở khách sạn? Không, mẹ muốn ở nhà con trai mẹ.”

“Con trai mẹ… ở rể, không có nhà.”

“Vậy mẹ sẽ ở nhà con dâu của mẹ.” Trình Dư Thu kéo kính râm xuống, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lương Mộ, nghĩ, mình cả đời mạnh mẽ, vậy mà cuối cùng con trai mình lại ở rể, “Con ở rể, chắc chắn bên vợ là danh gia vọng tộc, được, mẹ cũng sẽ hạ mình một lần.”

“Mẹ đừng đùa nữa.”

“Mẹ không đùa.” Trình Dư Thu nghiêm túc nói: “Mẹ muốn gặp người con cưới, yêu cầu này không quá đáng chứ?”

“Không quá đáng. Nhưng hôm nay không được.”

“Tại sao không được?”

“Cô ấy chưa sẵn sàng.”

“Là con chưa sẵn sàng thì có!”

Trình Dư Thu cười lạnh, lôi từ trong túi ra một tờ giấy, đọc: “Ngõ Thanh Y, tiệm sách cũ. Đúng địa chỉ không?”

Bà quá hiểu con trai mình.

Khi Lương Mộ nói muốn gửi sổ hộ khẩu, bà đã gọi điện cho Tiêu Tử Bằng và hỏi hết mọi chuyện. Thằng con nuôi này rất tốt, tiết lộ hết bí mật của Lương Mộ.

Trình Dư Thu nhìn Lương Mộ mặt mày xám xịt, giận, bĩu môi, “Không đi sao?!”

Lương Mộ không nói gì suốt quãng đường, đến trước khi xuống xe mới kéo Trình Dư Thu lại, “Mẹ, con nói trước. Trương Thần Tinh là người con tự chọn, con thích cô ấy, đổi người khác con không chịu đâu. Mẹ đừng khó khăn với cô ấy, đừng gây rắc rối cho cô ấy, cô ấy đã rất đáng thương rồi.”

“Gây rắc rối thì sao? Kén chọn con dâu không phải bình thường hả?” Giọng Trình Dư Thu sắc lạnh, hừ một tiếng.

“Vậy con sẽ rất giận.”

“Sao? Lại bỏ nhà đi hả? Vậy thì trước tiên trả tiền bán nhà cho ba con đi!”

Trình Dư Thu nói xong liền xuống xe, tức giận kéo hành lý của mình xuống, “Đi hướng này đúng không?”

Lương Mộ đi trước, nhận lấy hành lý, “Nếu cô ấy buồn, không chỉ con giận, mà cũng sẽ buồn.”

“Mày làm mẹ sợ chết khiếp rồi đấy!”

Trình Dư Thu quay người bước đi, giày cao gót gõ lên đường lát đá, trông rất khí thế. Cậu chủ tiệm tạp hóa lại thò đầu ra, hỏi Lương Mộ: “Về rồi hả?”

“Ừ.”

“Trương Thần Tinh vừa tới mua mực.”

“Cảm ơn.”

“Thân quen quá nhỉ, ở rể rất triệt để.” Trình Dư Thu chọc Lương Mộ, thấy anh không bận tâm, lại nói: “Chẳng phải con tự nhận là không bao giờ chịu khuất phục sao? Có thấy người không chịu khuất phục nào lại ở rể không?”

“Ba lại bỏ mặc mẹ rồi nên mẹ mới tìm đến con đúng không?”

“Con đừng nhắc đến ba con với mẹ.”

Hai người cãi nhau đến trước cửa tiệm sách, Lương Mộ xách hành lý đi vào, thấy trong tiệm không có ai, trong sân sau có một cái bàn. Trong bếp nhỏ có tiếng phi hành, máy hút mùi không tốt, bên trong toàn mùi dầu mỡ. Trình Dư Thu bịt mũi đứng ngoài, nhìn căn nhà nhỏ, lòng đau như cắt.

Đứa con trai được bà nâng niu trong lòng bàn tay, giờ đến Cổ Thành chịu khổ.

Lương Mộ tắt bếp kéo Trương Thần Tinh ra ngoài, đẩy đến trước mặt Trình Dư Thu, “Trương Thần Tinh.”

Hôm nay Trương Thần Tinh mặc một chiếc quần jean bạc màu, một chiếc áo sơ mi rộng, tóc dài đến vai, không qua tạo kiểu cầu kỳ. Cô gái cao gầy, vẻ mặt nghiêm túc.

Nhưng khuôn mặt đó rất đẹp, Trình Dư Thu có ấn tượng, cũng nhớ mẹ cô, một mỹ nhân chính hiệu của Giang Nam. Thật đáng tiếc.

“Con chào bác.” Trương Thần Tinh nói.

Trình Dư Thu lườm Lương Mộ đang như gặp kẻ thù, mỉm cười với Trương Thần Tinh, “Lớn lên vẫn đẹp như hồi nhỏ, thật xinh.”

Trương Thần Tinh có chút bối rối, nói: “Cảm ơn bác.”

“Cơm chín chưa? Mẹ đói rồi.” Trình Dư Thu nhớ đến lời dạy của mấy bà bạn, chuẩn bị diễn vai mẹ chồng nghiêm khắc.

Trương Thần Tinh gật đầu, “Dạ chín rồi.”

Trình Dư Thu đã hiểu “chín” nghĩa là thật sự chỉ là chín mà thôi. Một miếng thịt kho tàu xuống bụng, bà nhăn mày. Vừa định lên tiếng chê bai thì nghe Lương Mộ nói: “Trương Thần Tinh còn chẳng nấu cơm cho con, mẹ có mặt mũi lắm đó.”

Lương Mộ câu nào câu nấy chặn họng không cho Trình Dư Thu nói, bà thử từng món, món ngon nhất là đậu hũ lăn muối bán sẵn.

“Các con… sống thế này sao?” Trình Dư Thu nghĩ mình đã là điển hình của người không biết sống, hôm nay thấy hai đứa này còn tệ hơn.

“Bọn con chỉ vừa mới bắt đầu. Ba nói mẹ hồi mới đầu còn không biết đun nước.” Ý là Trương Thần Tinh giỏi hơn mẹ, “Còn nữa, mẹ chưa chúc mừng bọn con kết hôn đâu.” Lương Mộ nói.

Trình Dư Thu bị Lương Mộ làm cho bật cười.

Cô con dâu này cũng thú vị, Lương Mộ từng câu từng chữ chặn họng bà, còn cô thì ngồi đó yên lặng ăn cơm, không nói một lời, như thể mọi chuyện không liên quan gì đến mình; điều tuyệt nhất là, những món ăn không ngon ấy cô không nhăn mặt ăn một cách nghiêm túc, như thể không cảm thấy chúng khó ăn chút nào.

Con mình cưới phải một miếng thịt dai không dễ ăn rồi.

“Mẹ không nuốt nổi, không ngon.” Trình Dư Thu ôm bụng, “Mẹ đau bụng quá.”

Trương Thần Tinh nghe bà nói đau bụng, lập tức đặt đũa xuống, rót một ly nước nóng cho bà, hỏi: “Bác đau nhiều không? Có cần đi bệnh viện không?”



“Không… không cần.” Trình Dư Thu nói: “Con giúp mẹ tìm cái gì dễ ăn đi.”

“Mì được không bác?”

“Được.”

Trương Thần Tinh gật đầu, ra ngoài mua mì cho Trình Dư Thu.

“Mẹ đừng đùa nữa, đùa nữa là con giận đó.” Lương Mộ nói.

“Con bé không nhận ra mẹ giả vờ đau bụng sao?” Trình Dư Thu hỏi.

“Đúng vậy.”

“…Con… thích cô gái như vậy?”

“Như thế nào?”

“Thì là…”

Trình Dư Thu không biết diễn tả thế nào, nói Trương Thần Tinh cứng đầu, nhưng cô lại biết nấu ăn cho bà; nói cô lạnh lùng, nhưng nghe bà đau bụng cô lại quan tâm ngay; nói cô kiêu ngạo, nhưng cô lại bỏ đũa xuống đi mua mì khi bà muốn ăn; tính cách khó chịu, nhưng rõ ràng cô không bận tâm đến những gì bà cố tình tỏ ra.

Làm cho bà không biết phải phản ứng thế nào, tiến không được mà lùi cũng không xong.

Trình Dư Thu ăn xong tô mì ngon, cảm thấy dễ chịu hơn, mở vali lấy ra bộ đồ ngủ. Lương Mộ hơi lo lắng, “Mẹ ngủ ở khách sạn không tốt sao? Nhà chật lắm.”

“Sao chật được? Giường lớn thế mà.”

“Vậy bọn con ngủ đâu?”

“Mẹ ngủ với vợ con, con muốn ngủ đâu thì ngủ.” Trình Dư Thu chỉ vào Trương Thần Tinh, “Mẹ con mình ngủ với nhau.”

“Trương Thần Tinh không thích ngủ chung giường với người khác.”

“Ồ, nhưng ngủ với con thì được hả?”

“Mẹ!”

“Tránh ra!”

Trình Dư Thu kéo tay Trương Thần Tinh vào phòng ngủ, nháy mắt với cô, tiện tay khóa cửa ngoài, “Đừng kêu nữa! Phiền quá!”

Bà không thể thay đổi thói quen thích bắt bẻ, kéo tấm ga giường, “Mua tấm ga giường tốt hơn đi chứ?”

Rồi chỉ vào Trương Thần Tinh, “Con thích con trai mẹ vì cái gì?”

Trương Thần Tinh không nói gì. Trình Dư Thu hiểu, quả nhiên như Tiêu Tử Bằng nói, cô gái này không thích Lương Mộ, là Lương Mộ đơn phương chạy theo.

Đột nhiên bà cảm thấy thương cho Lương Mộ, nhưng không thể nói gì.

Hai người nằm trên giường, tắt đèn, nghe thấy tiếng lục đục bên ngoài, Lương Mộ đang làm giường tạm cho mình.

“Ngủ đi, đừng bận tâm đến nó, đáng đời.” Trình Dư Thu nói. Bà cũng không hiểu tại sao con trai mình lại chịu khổ như vậy, lấy một cô gái không yêu mình, rồi còn phải sống nhờ nhà người ta.

“Dạ.” Trương Thần Tinh dạ một tiếng, đắp mền lên, nghe thấy Trình Dư Thu thở dài.

“Trương Thần Tinh, nghe mẹ nói này.” Trình Dư Thu không bắt cô gọi mẹ, bà là người từng trải, biết rằng hôn nhân chỉ từ một phía sẽ không bền, không cần phải ép cô gọi. Sớm muộn gì Lương Mộ cũng sẽ không hài lòng, đến khi chia tay thì càng khó coi.

“Dạ, bác nói đi.”

“Thôi.” Trình Dư Thu muốn nói với cô hoặc là nói thật với con trai bà, để nó tỉnh ngộ sớm; hoặc là giả vờ yêu thương nó để nó vui vài ngày. Nhưng có khuyên thế nào cũng giống như đang đùa.

Nửa đêm, Trình Dư Thu nhận thấy giường đang chuyển động, mở mắt thì thấy Trương Thần Tinh mở tủ quần áo cũ, lấy một chiếc mền ra ngoài. Trình Dư Thu ngồi dậy nhìn qua cửa sổ. Bà thấy Trương Thần Tinh bước vào tiệm sách, đắp mền cho Lương Mộ đang ngủ.

Trình Dư Thu nghĩ, dù cô gái này không yêu Lương Mộ, nhưng cũng coi con bà như người thân.

Sáng hôm sau, Trình Dư Thu nghe thấy tiếng động bên ngoài, mở cửa ra, thấy hai người đang bận rộn trong bếp. Cái bếp nhỏ hẹp và cũ kỹ, Lương Mộ với thân hình cao lớn phải né người mỗi khi lấy đồ, phải luồn lách qua Trương Thần Tinh.

Hai người trông rất khách sáo, không giống vợ chồng, mà giống như hai người sống chung.

Trình Dư Thu lặng lẽ ăn sáng, rồi lấy từ vali ra ba phong bì dày đặt lên bàn, “Trước khi đến, mẹ đã hỏi rồi, người Cổ Thành cưới nhau rất coi trọng lễ vật, dù con không yêu cầu, nhưng nhà mẹ phải làm cho đúng.”

“Ba trăm ngàn này, cho hai con sinh hoạt.”

“Hãy sống với nhau thật tốt.”

Lòng Trình Dư Thu chua xót, mắt đỏ hoe, hít mũi.

Trương Thần Tinh đẩy tiền lại, “Cảm ơn bác, nhưng con không cần, chúng con có tiền.”

“Hai đứa thì có tiền gì? Hai kẻ nghèo mạt!” Trình Dư Thu nói: “Trước tiên thay cái máy hút mùi hỏng này đi! Rồi lắp điều hòa, Cổ Thành nóng thế này, mùa hè chỉ thổi quạt, không chết nóng mới lạ. Mua vài bộ quần áo đẹp, mua ít trang sức, rồi để dành ít tiền, lỡ có việc gì lớn thì hai đứa không phải khó khăn.”

“Việc lớn của con thì phải bán nhà.” Lương Mộ trêu Trình Dư Thu.

“Con im cho mẹ!” Trình Dư Thu mắng, tương lai khổ cực của con còn dài lắm, nhưng bà không nói gì thêm.

“Mẹ, mẹ xong việc chưa? Con đưa mẹ đi.”

“Mẹ không đi, mẹ ở lại vài ngày.” Trình Dư Thu vỗ vỗ phong bì, “Nhận tiền rồi, ráng mà chịu đi.”

Trình Dư Thu nhất quyết không đi, đuổi Lương Mộ đi làm, bà ở lại tiệm sách với Trương Thần Tinh. Tiệm sách kinh doanh bình thường, Trương Thần Tinh không nhiệt tình với khách, không giống những người khác thấy khách đến là chạy ra chào hỏi. Thái độ của cô là: Tùy.

Trình Dư Thu không bận tâm, ngồi đó uống trà như bà lớn. Cuộc sống này không thú vị lắm, ngoại trừ cô gái đang sửa sách trước mắt. Cô tập trung vào công việc, không nghĩ đến chuyện khác, trau chuốt từng trang sách, rồi chép lại chữ trên gáy sách, tay vững vàng, bình tĩnh, là người có thể tĩnh tâm.

Trình Dư Thu nhìn thấy bóng dáng Lương Mộ thời trẻ trong cô. Khi đó, anh đột nhiên nói thích phim ảnh, nằng nặc đòi mua một chiếc máy quay, cả mùa hè chạy khắp nơi quay phim. Về nhà thì nghiên cứu ống kính, còn phải viết ghi chép.

Tư thế ấy, giống hệt cô gái trước mắt.

Đến trưa, Trình Dư Thu đói, lại bắt đầu rên rỉ, yêu cầu Trương Thần Tinh nấu cơm cho mình. Trương Thần Tinh liền đi nấu một nồi mì chay. Trình Dư Thu nhìn nồi mì thở dài, “Không có gì khác sao?”

“Không phải bác thích ăn mì sao?”

“……”

Trình Dư Thu dở khóc dở cười, giơ ngón tay cái lên, “Con number one.”

Bà ở đây đã bốn ngày, ban ngày quanh quẩn trong tiệm sách, chiều tối kéo Trương Thần Tinh đi dạo phố, không hề có ý định rời đi. Đến tối ngày thứ tư, khi Trương Thần Tinh ra tiệm tạp hóa, Lương Mộ tranh thủ nói với Trình Dư Thu: “Mẹ về đi, con ngủ trên bàn đau lưng quá.”

“Thấy con ngủ ngon lành mà.”

“Bọn con mới cưới, mẹ nỡ để bọn con ngủ riêng sao?”

“Mẹ tưởng hai đứa chỉ giả vờ kết hôn!”

“Bọn con cũng có sinh hoạt vợ chồng.” Trương Thần Tinh cầm ba cây kem đi vào, đưa một cây cho Trình Dự Thu, “Có mà.”

Lương Mộ mím môi hồi lâu, cuối cùng bật cười.

“Được rồi, mẹ đi!” Trình Dư Thu cắn một miếng kem, “Mẹ già rồi nên bị ghét, cản trở chuyện của người ta!”

Lương Mộ đưa tay che miệng Trương Thần Tinh lại, không để cô nói câu “đúng vậy” ra. Cô nói “đúng vậy” không có ác ý, chỉ đơn thuần là đồng ý với từ “cản trở”.

Đêm tiễn Trình Dự Thu đi, Trương Thần Tinh vừa bước ra khỏi phòng tắm liền bị Lương Mộ bế lên. Phòng không lớn, khi quay người, chân Trương Thần Tinh suýt đá vào tủ quần áo. Cô nép mình vào lòng anh, “Em tự đi được.”

Lương Mộ không nói gì, đặt cô lên giường, nhìn cô chăm chú.

“Sao vậy?”

Lương Mộ cười, nhẹ nhàng hôn lên môi cô từng cái một. Anh tắt đèn, mắt còn chưa kịp thích nghi với bóng tối đột ngột thì một sức mạnh bất ngờ đã đẩy Trương Thần Tinh vào trong mền.

Nụ hôn của Lương Mộ trong bóng tối dồn dập, in sâu vào trái tim Trương Thần Tinh, đốt lên ngọn lửa.

Trương Thần Tinh khẽ rên một tiếng, trời cũng đã sáng.