Trương Minh Vũ bèn cười nói: "Được". Nói đoạn, anh đứng lên, cùng Lâm Kiều Hân rời khỏi biệt thự. Lâm Kiều Hân lấy chìa khóa xe, hỏi anh: "Anh lái nhé?" Trương Minh Vũ lúng túng bảo: "Tôi không có bằng lái..." Lâm Kiều Hân thoáng ngẩn người. Cả hai ngồi vào chiếc Volkswagen. Chẳng bao lâu sau, xe đã tới công ty. Dọc đường đi, hai người có trò chuyện đôi câu, sự chú ý của Trương Minh Vũ cũng dần được chuyển dời sang chuyện khác. Nhiệm vụ trên vai anh còn rất nặng nề. Muốn đoàn tụ cùng các chị, phải nhanh chóng nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ. Nhà họ Âu Dương sắp tới đây rồi. Nhà họ Hà... hiện giờ còn chưa động vào được. Trương Minh Vũ đành phải mau chóng tìm con đường phát triển khác. Anh vào công ty. Tất cả các bộ phận đều đã đi vào quỹ đạo. Nhất là bên bộ phận vận chuyển, vừa hợp tác với mấy gia tộc lớn, bọn họ hiện đã bận rộn đến sắp vắt chân lên cổ. Trương Minh Vũ thấy thế, khẽ mỉm cười hài lòng. Anh cũng nên bắt đầu thôi. Làm gì đây nhỉ? Công ty có Trần Thắng Nam và Lâm Kiều Hân quản lí, không cần anh phải quan tâm. Trong lúc rảnh rỗi, Trương Minh Vũ cất bước đi ra ngoài tòa nhà. Lòng anh vẫn đang bộn bề suy nghĩ về chuyện nhà họ Âu Dương. Nhà họ Âu Dương tới đây. Nhà họ Lâm sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm. Anh phải nghĩ cách phòng trước mới được. Vừa bước ra ngoài chưa được bao lâu, anh bỗng nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát vang lên. Trương Minh Vũ hơi ngẩn người. Ngước nhìn về phía tiếng còi xe, anh thấy một chiếc xe cảnh sát đang lao đi rất nhanh. Phía trước chiếc xe cảnh sát này còn có một chiếc xe máy màu đen. Trên xe gắn máy có hai thanh niên. Hả? Trương Minh Vũ sửng sốt nhìn. Vèo! Chiếc xe gắn máy lướt nhanh qua bên cạnh Trương Minh Vũ. Két! Giây tiếp theo, xe cảnh sát lượn qua, dừng ngay trước mặt anh. Trương Minh Vũ giật mình hoảng sợ. Cửa sổ xe hạ xuống, có ai đó quát khẽ: "Lên xe mau!" Trương Minh Vũ bối rối. Khi định thần nhìn kĩ hơn, anh mới pháthiện người lái xe cảnh sát chính là Tần Minh Nguyệt.