Một tiếng nổ vang lên từ dưới căn hầm! Tất cả mọi người đều bị doạ giật nảy mình. Ngay sau đó, bàn tay đang cầm chiếc roi da của người đàn ông kia lập tức bắn máu tung toé! “Á!” Gã ta gào ầm lên! Lâm Kiều Hân ngơ ngác, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy tuyệt vọng của cô xẹt qua một tia sáng! Tần Minh Nguyệt thu súng lại, thấp giọng quát: “Xông lên!” Trương Minh Vũ sải bước xông tới! Thấy thế, Lâm Kiều Hân kích động hẳn lên! Anh đến rồi! Chung Hải đứng thẳng người dậy, chân mày nhíu chặt! Gã đàn ông ngã lăn lộn trên mặt đất, đau đớn ôm lấy cánh tay của mình! Bấy giờ hai gã đàn ông còn lại mới kịp phản ứng lại. “Đáng chết!” Gã ta lớn tiếng hét rồi lao vọt về phía trước! Trương Minh Vũ nhảy bật lên, hung hăng đá thẳng vào một trong hai gã đàn ông kia! Khiến gã bị đá bay ngược ra ngoài! Trương Minh Vũ vừa đứng vững chân đã cảm thấy một luồng gió lốc ập tới! Anh cau mày! Quay người lại tung nắm đấm! Bịch! Tiếng đánh đấm trầm đục vang lên! Gã đàn ông đánh lén sau lưng anh vội vàng lùi lại ra sau chừng năm, sáu bước! Anh cũng phải lùi về sau ba bước! Bọn đàn em lâu la đã mạnh như vậy rồi sao? Trong mắt anh tràn ngập vẻ nghiêm túc! Gã đàn ông kia nổi giận đùng đùng gào lên: “Thằng ranh con kia, mày muốn chết phải không?” Dứt lời, gã ta lập tức nhảy chồm lên! Đoàng! Tiếng súng nổ chói tai lại vang lên! Cả người gã ta cứng đờ đứng sững tại chỗ, trên trán xuất hiện một lỗ máu. Tiếp đó, gã ta ngã rầm xuống, lộ ra Tần Minh Nguyệt ở phía sau. Trương Minh Vũ không khỏi sửng sốt. Quên mất, anh cũng có súng mà… Giờ đây trong căn hầm chỉ còn lại một mình Chung Hải! Anh vội vàng chạy tới chỗ Lâm Kiều Hân. Cô mím chặt môi, khoé mắt rưng rưng. Bộ dạng này khiến anh thấy vô cùng đau lòng! Giọng nói lạnh như băng của ChungHải nhanh chóng vang lên: “Cậu coi tôi như không khí sao?”