*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hàn Thất Thất cuống quýt giải thích: “Không phải đâu chị tư…” Chu Vân Đình châm chọc ngắt lời: “Này người đẹp, cô đừng nói nhảm ở đây nữa. Cô nói cô biết chữa bệnh à?” “Nếu cô biết thì hãy chữa riêng cho tôi… thử xem?” Nói rồi anh ta trưng ra bộ mặt chọc ghẹo. Nghe xong, vẻ tươi cười trên mặt Trương Minh Vũ lập tức tan biến! Ngay sau đó, mọi người chỉ cảm thấy trước mặt chợt có một bóng đen lướt qua! Bịch! Tiếng đánh đấm trầm đục vang lên! “Á!” Chu Vân Đình đau đớn gào thét, bị đánh ngã lăn sang một bên! Hự! Tiếng hít khí lạnh vang lên dồn dập! Thằng nhóc này… điên rồi sao? Chu Vân Đình cũng ngớ người! Trương Minh Vũ nheo mắt lại, lạnh lùng đe doạ: “Mày còn dám láo toét thêm câu nữa, tao sẽ giế t chết mày!” Câu nói này bừng bừng khí thế! Ừng ực! Anh ta sợ sệt nuốt nước bọt. Trong lòng vô cùng hoảng loạn! Ánh mắt của Trương Minh Vũ… quá kh ủng bố! Liễu Thanh Duyệt hơi nhướng mày, khoé miệng cong lên nở nụ cười khiến người ta mê mẩn. Thế này còn tạm được! “Láo xược!” Chu Thiên Minh cả giận quát ầm lên: “Ranh con, mày muốn chết phải không?” Trương Minh Vũ lạnh lùng đáp: “Chúng tôi đến để cứu người mà các ông đối xử với chúng tôi như vậy sao?” “Còn dám trêu chọc chị tôi?” “Sao các người không đi trêu chọc lão già kia?” Dứt lời, anh chỉ thẳng vào mặt ông Phùng! Tất cả mọi người đều không chú ý tới ông Phùng đang đứng run bần bật ở một góc! Hai mắt dán chặt lên người Liễu Thanh Duyệt. Dường như… đang xác nhận điều gì đó! Chu Thiên Minh gào ầm ĩ: “Mày im ngay cho tao! Chúng mày là cái thá gì mà đòi so với ông Phùng?” Vẻ mặt của ông cụ Chu cũng thất vọng tràn trề. Ông ta vừa dứt lời, đám người xung quanh lại nhìn anh với ánh mắt trào phúng! Đúng là không biết tự lượng sức mình! Nhưng đúng lúc ấy, một giọng nói già nua bỗng vang lên: “Im miệng!” Hả? Tất cả đều giật mình sửng sốt. Người vừa lên tiếng… lại là ông Phùng. Ngay sau đó, ông Phùng loạng choạng