Long Tam trả lời: "Dạ Thập Nhị rất cẩn thận, gã không để lộ một chút phong thanh nào". "Nhưng theo tôi đoán". "Bọn họ muốn di chuyển tới Thanh Châu nhất định sẽ đi về hướng phía tây thành phố". Phía tây thành phố? Một tia sáng sắc lẹm lóe lên trong mắt, Trương Minh Vũ hỏi: "Ý anh là chúng ta sẽ đi cướp người?" Thế thì nguy hiểm lắm! Long Tam lắc đầu: "Tất nhiên không phải rồi, chúng ta đi là để rửa sạch tội danh cho cô Tần". Sao? Trương Minh Vũ nghe vậy thì lộ vẻ mông lung. Long Tam thản nhiên nói: "Tôi đã báo chuyện này cho cô sáu biết rồi". Chị sáu? Nhưng... rồi sao? Long Tam nói với vẻ tự tin: "Cậu Trương đừng lo gì cả, cứ đi là được". Trương Minh Vũ ngạc nhiên nhìn anh ta. Gì vậy trời. Anh chẳng hiểu gì cả! Nhưng mà... Sau khi suy nghĩ, Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu. Long Tam cũng không nói gì thêm, lái xe chạy về phía tây thành phố. Trên đường đi, Trương Minh Vũ vẫn chưa được giải đáp nghi vấn nhưng rồi vẫn giữ im lặng. Dù gì Long Tam cũng sẽ không hại anh. Được tới đâu hay tới đó vậy. Đằng nào hiện tại sở cảnh sát đã bị nhà họ Âu Dương nắm giữ. Đến đó còn nguy hiểm hơn. Không lâu sau, xe lái đến khu vực ngoại ô. Long Tam vẫn chưa dừng xe. Trương Minh Vũ lặng lẽ quan sát xung quanh. Anh phát hiện rất nhiều hàng quán trái cây xuất hiện ở ven đường. Trương Minh Vũ nhíu mày. Anh cứ có cảm giác nơi này... chỗ nào cũng nguy hiểm! Long Tam đạp ga. Chiếc ô tô nhanh chóng đi thêm hai kilomet nữa. Long Tam liếc mắt nhìn khắp nơi. Sau đó anh ta đậu xe tại một góc trong rừng. Trương Minh Vũ xuống xe. Nhìn một vòng, anh không thấy chỗ này có gì lạ thường. Nhưng Long Tam chở anh tới đây làm gì? Giọng nói trầm trầm của Long Tam vang lên: "Cậu chờ một lát, chút nữa sẽ có một chuyện lớn xảy ra".