Hàn Thất Thất cau mày nhìn anh Chúng tôi? Cô ta lập tức lườm Đinh Ninh một cái. Vẻ mặt rất không bằng lòng. Đinh Ninh mím môi, vô thức thấy chột dạ. Dù sao…. Tiền đầu tư vẫn quan trọng nhất! Anh bật cười khuyên nhủ: “Được rồi, đừng giận dỗi nữa. Có việc quan trọng phải làm đấy!” Việc quan trọng? Hàn Thất Thất chẹp miệng nói: “Được rồi, đi thôi”. Trong mắt anh tràn đầy vẻ hưng phấn. Mặc dù Hàn Thất Thất kiêu căng hống hách. Nhưng lúc gặp chuyện vẫn rất nghe lời. Cô ta đổi sang xe khác. Ba người nhanh chóng leo lên xe. Hàn Thất Thất lái thẳng một đường đến Tĩnh Châu! Trên đường đi, cô ta hỏi thăm anh về trận chiến tối qua với Tiểu Trạch. Anh đáp qua loa cho xong chuyện. Cô ta cũng không hỏi nhiều. Suốt dọc đường, Đinh Ninh vô cùng yên lặng. Đôi mắt ánh lên tia sáng, có vẻ như đang rất mong chờ. Trương Minh Vũ cũng bắt đầu nổi lên lòng ngờ vực. Đinh Ninh này… có gì đó rất kì quái. Không nói một lời nào. Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã đi vào địa phận thành phố Tĩnh Châu. Đi thẳng tới khách sạn Đình Lập. Thoắt cái đã đỗ lại trước cổng khách sạn. Ba người đồng loạt xuống xe. Trương Minh Vũ chăm chú quan sát xung quanh. Khóe miệng nhanh chóng cong lên mỉm cười. Quả nhiên công việc kinh doanh của Đình Lập đã khôi phục tương đối tốt rồi! Người đến người đi tấp nập! Khách đông vậy sao? Gương mặt của anh tràn đầy vui vẻ. Anh cất bước đi vào bên trong. Sảnh lớn chật kín người. Phong cách của khách sạn này đều do Hàn Thất Thất tự mình thiết kế. Cùng một hệ thống với khách sạn Hồng Thái. Thế nhưng mặt tiền lại đẹp hơn nhiều! Trương Minh Vũ ngạc nhiên nói: “Thất Thất, cô lại tiến bộ hơn rồi đấy”. Cô ta nở nụ cười đắc ý: “Chỉ có mỗi chuyện này mà tôi cũng không làm tốt cho anh được thì còn làm gì được nữa”. Anh lắc đầu mỉm cười. Ngay sau đó, anh bắt đầu trở nên hưng phấn.