Còn anh thì bối rối không biết nên nói gì cho phải. Cuối cùng chỉ có thể cười gượng một tiếng. Mắt Đinh Ninh chợt lóe lên. Đương nhiên cô ấy nhìn ra được phản ứng của hai người, nhưng cũng không hề tỏ ra sốt sắng. Dù sao sẽ nhanh chóng có đáp án ngay thôi. Hiện giờ trong đầu Trương Minh Vũ đang rất rối bời. Đột nhiên anh nghe thấy giọng nói thanh thúy của Đinh Ninh vang lên: “Ông chủ, tôi đói lắm rồi. Đi ăn thôi chứ?” Nghe thấy thế, anh không khỏi sững sờ. Đi ăn? Hàn Thất Thất trợn ngược mắt, châm chọc nói: “Không biết là cô nghĩ thoáng hay là không biết xấu hổ”. Đinh Ninh lập tức lên tiếng phản bác: “Liên quan quái gì đến cô? Làm được việc là được”. “Đói còn không cho ăn à?” Hàn Thất Thất lười đáp trả. Trương Minh Vũ đột nhiên phát hiện tính cách của hai cô gái này… khá giống nhau. Không hiểu tại sao Đinh Ninh lại có thể tự tin tới vậy? Thực sự có thể giải quyết được sao? Anh cũng bắt đầu thấy do dự. Tuy trông cô ấy không giống một kẻ lừa đảo, nhưng… Một lúc lâu sau, anh mới mỉm cười cất tiến gnosi: “Được, chúng ta đi ăn trước”. Trưa rồi, cũng đến lúc ăn cơm rồi. Trong mắt Hàn Thất Thất xẹt qua một tia bực bội. Còn Đinh Ninh thì vô cùng hưng phấn. Trương Minh Vũ không chần chừ nữa, dứt khoát dẫn hai cô gái rời khỏi phòng nghỉ. Bọn họ vừa bước ra khỏi thang máy đã có nhân viên phục vụ chạy tới đón tiếp. Thấy ba người đi cùng nhau, nhân viên hơi ngập ngừng, vẻ mặt kinh hãi! Trương Minh Vũ nhíu mày hỏi: “Làm sao?” Cô nhân viên kia vô thức đáp lại: “Anh… nhanh thế?” Như vậy cũng không được… Rốt cuộc hai cô gái xinh đẹp này thích Trương Minh Vũ ở điểm nào? Anh ngơ ngác không hiểu gì. Nhanh? Phụt! Đinh Ninh che miệng cười ngặt nghẽo! Hàn Thất Thất đen mặt, lạnh lùng chất vấn: “Cô thấy rồi chắc? Hay cô thử xem?” Nhân viên phục vụ nhếch miệng cười nói: “Không cần đâu, phí thời gian lắm”. Dứt lời, ánh mắt cô ta hiện lên vẻ châm chọc. Bấy giờ Trương Minh Vũ mới kịp phản ứng lại! Mẹ nó! Trương Minh Vũ lạnh giọng hỏi: “Cô thích xen vào chuyện của người khác lắm hả?”