Sao có thể so sánh được? Hàn Thất Thất nghe thấy vậy liền mỉm cười quỷ dị. Trương Minh Vũ kích động hỏi: "Cô... có đùa tôi không đấy?" Hàn Thất Thất cũng đâu phải người nhà họ Chu... Hàn Thất Thất đắc ý mỉm cười, nói: "Đương nhiên là không". "Bây giờ nhà họ Chu rất loạn, tôi có thể nghĩ cách giúp anh nhân cơ hội này chiếm lời từ nhà họ!" Nói xong mặt cô ta vô cùng kiêu ngạo! Loạn? Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Nhà họ Chu loạn cái gì?" Hàn Thất Thất bĩu môi nói: "Chu Vân Đình vốn bất mãn với sự sắp xếp của công ty ông ngoại". "Lần trước sau khi anh cứu được mẹ tôi, bọn Chu Vân Đình liền trắng trợn làm phản ông ngoại tôi". Hả? Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ kinh ngạc. Nhà họ Chu... xảy ra chuyện như vậy sao? Hàn Thất Thất lại nói tiếp: "Bây giờ nhà họ Chu chia làm hai phe". "Những người ủng hộ ông ngoại tôi vốn rất nhiều, nhưng ai ngờ cả nhà Chu Vân Đình đã chuẩn bị nhiều năm". "Đa phần những người nắm giữ chức vụ quan trọng trong tập đoàn Chu Thị đều bị bọn họ đút tiền rồi". "Đa phần đều đứng về phe Chu Vân Đình". "Ông ngoại tôi..." Nói đến cuối, Hàn Thất Thất hơi cảm thấy ủ dột. Trương Minh Vũ hiểu. Bây giờ ông cụ Chu chắc đang rơi xuống thế yêu. Trương Minh Vũ cười nói: "Vậy cô có kế hoạch gì chưa?" Hàn Thất Thất trầm ngâm hồi lâu: "Dù sao bây giờ ông ngoại tôi cũng trong thế cô lập, không bằng để hai người gặp nhau". "Nếu như anh giúp được, ông ngoại tôi sẽ đỡ hơn nhiều". Trương Minh Vũ liếc mắt, khó chịu nói: "Rốt cuộc cô giúp tôi hay tôi giúp cô giúp ông ngoại cô vậy". Hàn Thất Thất bĩu môi nói: "Anh biết điều đi, trên đời không có miếng bánh nào miễn phí đâu". "Nếu anh không đi thì đến lúc bất đắc dĩ, bố tôi cũng phải đi thôi". "Cũng không phải là anh không thể". Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng. Cũng đúng. Mặc dù Chu Cửu Yến hơi xa cách nhà họ Chu. Nhưng đang lúc cấp bách, cũng không thể không quản được. Trương Minh Vũ hưng phấn xoa tay nói: "Được, tôi sẽ thử xem sao". Nhỡ may khống chế được... Trương Minh Vũ hiểu. Nắm được nhà họ Chu ở trong tay là chuyện không thể. Mục đích của anh chỉ là bắt nhà họ Chu làm việc cho anh. Hàn Thất Thất kiêu ngạo nói: "Được rồi, anh quyết định chưa, bây giờ tôi đưa anh đi!" Nhanh như vậy? Trương Minh Vũ có hơi chần chừ. Dù sao vẫn chưa hiểu rõ chuyện này, đường đột đi như vậy. Hàn Thất Thất nhíu mày nói: “Anh còn muốn cái gì nữa, tôi còn có thể hại anh à?" "Để anh chiếm món hời, anh còn không chịu chiếm!" Nói xong cô ta liền khoanh tay trước ngực.