Nhưng bây giờ Trương Minh Vũ cảm thấy công ty này chẳng qua cũng chỉ có thế. Ít nhất bây giờ bọn họ không thể nào cạnh tranh với Sơ Tình được. Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân lóe lên một tia kinh ngạc khi nghe những lời đó. Dựa theo tốc độ này… Nhưng cô cũng biết rằng, lần sau sẽ không phải là kết quả này nữa. Nhưng cho dù như vậy… Lâm Kiều Hân ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn Trương Minh Vũ bằng ánh mắt phức tạp. Trương Minh Vũ lúc này… Không biết từ bao giờ, giữa bọn họ đã có một khoảng cách rất lớn. Hơn nữa… còn càng lúc càng lớn. Một hồi lâu sau, khóe miệng Lâm Kiều Hân hiện lên một nụ cười tự giễu. Nghĩ lại trước đây… Quả thực nực cười. Trương Minh Vũ hoàn toàn không nhận ra, còn chìm đắm trong niềm vui tiếp nhận tập đoàn Thiên Vinh. Lâm Kiều Hân đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Tôi đỡ anh lên giường”. Trương Minh Vũ khẽ nhướng mày, cười nói: “Được”. Lâm Kiều Hân bước lên phía trước. Vươn tay ra trực tiếp nắm lấy cánh tay của Trương Minh Vũ. Hai người từ từ đi về phía giường. Rất nhanh, Trương Minh Vũ ngồi xuống, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười. Đột nhiên cảm thấy có chút thích ứng. Nhờ sự giúp đỡ của Lâm Kiều Hân, Trương Minh Vũ chậm rãi nằm xuống, Lâm Kiều Hân lại ân cần đắp chăn lên. Khóe miệng Trương Minh Vũ cười càng tươi hơn. Nhìn như vậy cũng có chút hiền đức đấy… Lâm Kiều Hân không nghĩ nhiều, đi vòng sang bên kia. Trương Minh Vũ khẽ ngây ra. Chuyện này… Do dự một lúc, Lâm Kiều Hân cuối cùng cũng ngồi xuống. Trong mắt Lâm Kiều Hân lóe lên một tia khó hiểu. Lâm Kiều Hân sẽ không… ngủ ở đây luôn chứ? Nhưng còn chưa kịp nghĩ xong liền nhìn thấy Lâm Kiều Hân nằm nghiêng xuống giường… Chuyện này… Trương Minh Vũ trợn to hai mắt, trong mắt tràn đầy hoang mang. Lâm Kiều Hân mặc dù đã quen rồi, nhưng trên mặt vẫn không khỏi hơi đỏ ửng lên. Cô cũng không biết vì sao. Không hiểu sao lại cứ muốn nằm ở đây. Lâm Kiều Hân trở mình và quay lưng lại với Trương Minh Vũ. Như cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của Trương Minh Vũ, khuôn mặt cô lại đỏ lên vài phần! Một hồi lâu sau, Trương Minh Vũ thu lại ánh mắt, Lâm Kiều Hân không để ý, đương nhiên anh cũng sẽ không nói nhiều. Mà sự đỏ ửng trên khuôn mặt Lâm Kiều Hân cũng bớt đi vài phần. Mình… mình chỉ la sợ nửa đêm anh xuất hiện triệu chứng, như vậy thì có sao chứ? Nghĩ như vậy, Lâm Kiều Hân trở nên bình tĩnh hơn. Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân liền trở mình rồi nhắm mắt lại. Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên một tia bất lực.