Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ ngỡ ngàng. Anh lại không cảm nhận được. Kẻ thù cũng đến khách sạn của mình? Trương Minh Vũ khó hiểu hỏi: “Người của Thần Ẩn hay là người nhà họ Âu Dương?” Long Tam lắc đầu nói: “Không rõ, tôi không tìm được hắn”. Hả? Trương Minh Vũ lại nhíu mày. Long Tam cũng không tìm được ư? Ánh mắt Lâm Kiều Hân cũng lóe lên vẻ lo lắng. Hồng Thái không an toàn nữa. Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ nghiêm túc nói: “Chúng ta về công ty trước, sau đó truy cứu vấn đề”. Long Tâm khẽ gật đầu. Anh ta đạp chân ga chạy thẳng đến chỗ Sơ Tình. Trương Minh Vũ nhíu chặt mày trên cả đường đi. Là ai vậy chứ? Suy nghĩ cả đoạn đường mà Trương Minh Vũ cũng không nghĩ ra được gì. Cuối cùng anh bỏ cuộc. Sau khi xuống xe, Trương Minh Vũ lướt nhìn xung quanh một vòng. Sau khi xác định không có gì bất thường, anh mới sải bước đi vào trong công ty. Không biết tại sao anh cảm thấy khắp nơi đều là nguy hiểm… Lâm Kiều Hân cũng trở nên căng thẳng. Hai người đi vào công ty. Nhân viên vẫn đang bận rộn, cuối cùng cũng có thêm vài tiếng ồn ào bên tai. Phù! Trương Minh Vũ thở phào. Anh không do dự sải bước đi đến văn phòng. Không lâu sau, hai người đến trước văn phòng, cuối cùng Trương Minh Vũ cũng thoải mái không còn căng thẳng nữa. Bước đến trước một bước, đẩy cửa ra. Một bóng người bỗng đập vào mắt. Ồ?Đồng tử Trương Minh Vũ co lại, lùi về sau theo bản năng. Lâm Kiều Hân không cảm nhận được gì, vẫn đi về phía trước. Một tiến một lùi. Hai người vừa lúc va phải nhau. “Ôi!” Lâm Kiều Hân kêu lên một tiếng rồi vội vàng lùi về sau. Cả người Trương Minh Vũ run lên. Sau lưng rất mềm mại. Đây… Trương Minh Vũ giật mình. Lâm Kiều Hân bất mãn nói: “Anh làm gì thế hả?” Á... Trương Minh Vũ cũng sửng sốt. Mình làm gì thế? Đúng rồi, có người. Trương Minh Vũ vô thức ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện có một người… phụ nữ đang đứng trong văn phòng? Hả?