Năm ông lão nhìn nhau với vẻ kinh ngạc! Thẳng thắn vậy à? Ngay sau đó, ông lão tóc bạc trắng cười nói: "Được, đều nghe theo căn dặn của ông chủ Trương”. Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ háo hức. Vậy mà lại được hợp tác với năm ông lớn! Mặc dù Trương Minh Vũ không biết họ là ai, nhưng có thể lọt vào mắt xanh của Âu Dương Tịnh thì sao có thể là người bình thường được chứ? Sau đó, Trương Minh Vũ nói với năm người họ về cách thức hợp tác của mình. Nghe vậy, ánh mắt của năm ông lão sáng rực! Suy cho cùng, cách thức hợp tác của Trương Minh Vũ và Âu Dương Tịnh khác nhau một trời một vực! Lợi nhuận gấp 1,5 lần đấy! Năm ông lão đương nhiên không hề do dự. Dù sao, họ cũng sợ Âu Dương Tịnh trả thù, nên chỉ có thể hợp tác với Trương Minh Vũ. Chẳng mấy chốc, cuộc thảo luận đã kết thúc. Rượu uống mấy vòng, ăn uống cũng no nê! Sau khi hẹn xong thời gian ký kết hợp đồng, năm ông lão lần lượt rời đi. Hai thanh niên kia cũng ra về. Phù! Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ dựa lưng vào ghế. Một nụ cười không thể kìm nén hiện trên khóe miệng anh. Vui mừng! Hôm nay có thể nói là thu hoạch cực lớn! Chẳng mấy chốc, có tiếng bước chân dồn dập. Hả? Trương Minh Vũ sững sờ! Nhìn kỹ, anh thấy Hàn Thất Thất bước vào phòng. Trương Minh Vũ cười nói: "Hôm nay may nhờ có cô!" Hàn Thất Thất tức giận nói: "Chỉ thế thôi sao?" Ồ... Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ lúng túng. Chuyện này...Mãi lâu sau, Trương Minh Vũ lúng túng cười nói: "Đương nhiên không chỉ có vậy, hôm nào đó cũng phải mời cô một bữa”. "Hôm nay cô đã giúp tôi một việc lớn!" Phải nói rằng, Hàn Thất Thất tương đối mạnh về mặt này. Không chỉ làm rối tung việc của Âu Dương Tịnh, mà còn thành công hợp tác với năm đối tác lớn! Thu hoạch này... Hàn Thất Thất bĩu môi, bất mãn nói: "Sao lại phải đổi ngày? Hôm nay không được hả?" Ồ... Trương Minh Vũ càng ngượng ngùng hơn. Hàn Thất Thất... thẳng thắn quá nhỉ. Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới cười ha hả nói: "Hôm nay... cũng được”. Cũng được ư? Hàn Thất Thất tức giận trừng mắt, nhưng không có ý định thay đổi lời nói của mình. Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu. Anh đã ăn no rồi... Điều mấu chốt nhất là Lâm Kiều Hân vẫn còn ở Sơ Tinh, một mình Long Thất... Dù sao, hôm nay anh đã đắc tội với Âu Dương Tịnh, huống hồ bên cạnh Âu Dương Tịnh còn có một cao thủ như vậy. Mãi lâu sau, Trương Minh Vũ khẽ hô lên: "Long Tam”. Ngay sau đó, một bóng người cường tráng xuất hiện sau lưng Hàn Thất Thất. Trương Minh Vũ cười nói: "Anh quay lại đưa Kiều Hân trở về đại viện đi, tôi không yên tâm lắm”. Long Tam gật đầu nói: "Vâng”. Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe sáng, hỏi: "À, vừa nãy anh có nhìn thấy người ném phi tiêu không?" Anh biết lúc đó Long Tam chắc chắn cũng ở gần đây. Nhưng Long Tam lại hơi chần chờ. Hả?