Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1905



Mọi người thất thần nhìn nhau, hoàn toàn sững sờ.  

Đôi mắt của thanh niên kia cũng lóe sáng.  

Hồi lâu sau, Đinh Nhất nghiêm túc nói: "Không ngờ, ở Ninh Châu nhỏ bé này, lại có một cao thủ như anh!"  

Mặc dù không cam lòng, nhưng... anh ta đã thua!  

Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Nể tình các anh bảo vệ tôi, lần này tôi sẽ không động vào anh, lần sau nếu không quản lý được cái miệng của mình thì tôi chắc chắn sẽ giết anh!"  

Nói xong, trong mắt anh lóe lên vẻ lạnh lùng!  

Đinh Nhất đã cố gắng hết sức, nhưng anh ta không làm được gì!  

Một luồng khí tức lạnh lùng bao phủ Trương Minh Vũ...  

Ôi...  

Mọi người đều kinh hãi!  

Đinh Nhất cau mày, trong mắt cũng tràn đầy vẻ khiếp sợ.  

Tên này...  

Trương Minh Vũ lại lạnh lùng nói: "Tôi có việc muốn bàn bạc với các anh, hai người các anh ai là người quyết định?"  

Mọi người đều sững sờ.  

Thanh niên trẻ và Đinh Nhất nhìn nhau với ánh mắt phức tạp.  

Mãi lâu sau, thanh niên kia tiến lên một bước, nói: "Có chuyện gì?"  

Trương Minh Vũ thờ ơ nói: "Các anh có thể đi cùng chúng tôi không? Chúng tôi cần đổi chỗ ở”.  

Chuyện này...  

Mọi người đều sững sờ.  

Vẻ bất lực cũng lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân.  

Thẳng thắn... quá rồi nhỉ?

Trương Minh Vũ cũng không để ý nhiều.  

Đánh cũng đã đánh rồi, đương nhiên không cần khách sáo với nhau nữa.  

Được thì được, còn không thì Trương Minh Vũ sẽ nghĩ cách khác.  

Suy cho cùng, vừa nãy anh đã thấy kỷ luật của đội vệ sĩ này rất nghiêm khắc.  

Chưa chắc bọn họ... đã có thể quyết định.  

Thanh niên kia cau mày.  

Do dự hồi lâu, anh ta mới chậm rãi nói: "Xin lỗi, chúng tôi không tự quyết định được”.  

Quả nhiên...  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Không quyết định được cũng không nói sớm, còn ở đây lãng phí thời gian...  

Mãi lâu sau, Trương Minh Vũ lạnh lùng hỏi: "Ai là người có thể quyết định được? Có thông tin liên lạc gì không?"  

Người thanh niên trả lời: "Chúng tôi do cậu chủ Vương Hạo quản lý, anh có thể liên hệ trực tiếp với anh ấy”.  

Vẻ bất ngờ lóe lên trong mắt Trương Minh Vũ.  

Thanh niên này cư xử khá khôn khéo...  

Trương Minh Vũ chậm rãi hỏi: "Thông tin liên lạc đâu?"  

Chuyện này...  

Trong mắt thanh niên kia lộ ra vẻ do dự.  

Trương Minh Vũ cũng hiểu.  

Chắc chắn lại là quy tắc...  

Anh chợt phát hiện ra rằng nhóm người tuân thủ các quy tắc này thực sự... hơi cứng nhắc.  

Trương Minh Vũ cũng đã từ bỏ.  

Ngay khi anh định quay người rời đi, thanh niên kia bỗng nói: "Tôi không thể cho anh thông tin liên lạc, nhưng tôi có thể giúp anh liên lạc với anh ấy”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ hơi bất ngờ.  

Đinh Nhất cau mày, tức giận nói: "Anh không sợ cậu chủ trừng phạt sao?"  

Thanh niên kia chậm rãi nói: "Dù sao chúng ta cũng bảo vệ bọn họ, để cậu chủ liên lạc với anh ta cũng không quá đáng...”  

Nói xong, anh ta lặng lẽ lấy ra một chiếc điện thoại di động rất cũ.  

Đinh Nhất nhíu mày.  

Biểu cảm lo lắng cũng xuất hiện trong mắt những người xung quanh.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Đây là……  

Họ cũng sợ sao?  

Ngay sau đó, cuộc gọi đã được kết nối.  

Thanh niên cung kính nói: "Cậu chủ, ở bên này có người muốn liên lạc với anh”.  

Rất cung kính.  

Chẳng mấy chốc, người thanh niên đã đưa điện thoại đến.  

Mọi người xung quanh mới thở phào nhẹ nhõm.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ hiện lên một nụ cười, tiếp nhận điện thoại.  

Âm thanh lười biếng của Vương Hạo vang lên: "Cậu tìm tôi à? Có việc gì?"  

Rất lạnh lùng.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Cậu chủ Vương Hạo, nhà họ Lâm chúng tôi muốn đổi địa điểm, không biết anh có thể tạo điều kiện để nhóm vệ sĩ của anh đi theo chúng tôi một chuyến được hay không?"  

Bên kia điện thoại im bặt.  

Trương Minh Vũ không vội, yên lặng chờ đợi.  

Âm thanh phẫn nộ của Vương Hạo vang lên: "Thằng nhóc kia, cậu thật sự cho rằng cậu chủ tôi là vệ sĩ của cậu sao? Có thể bảo vệ cậu tới bây giờ đã là phúc ba đời nhà cậu rồi!"  

"Cậu còn muốn chúng tôi đi theo cậu hả? Nằm mơ đi!"  

Trương Minh Vũ nhe răng cười, đặt điện thoại sang một bên.  

Rất chói tai!  

Mọi người xung quanh đều có thể nghe rõ mồn một.  

Chẳng mấy chốc, khóe miệng Đinh Nhất hiện lên vẻ giễu cợt, trong mắt đám vệ sĩ cũng xuất hiện vẻ châm chọc chế giễu.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nói: "Tôi chỉ hỏi vậy, không được thì thôi”.  

Vương Hạo lại rống to: "Hỏi ư? Cậu không dùng đầu óc mà suy nghĩ lại xem! Cậu chủ tôi là vệ sĩ của cậu sao?"  

"Đừng đến quấy rầy tôi nữa!"  

Nói xong, anh ta cúp điện thoại.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy vẻ bất đắc dĩ.  

Nóng tính quá...  

Ánh mắt của nhóm vệ sĩ đầy vẻ trào phúng.  

Đúng là tự chuốc khổ vào mình!  

Đinh Nhất nhếch miệng cười khẩy.  

Thấy vậy, Lâm Kiều Hân vô cùng thất vọng.  

Trương Minh Vũ cũng rơi vào trầm tư.  

Nếu tiếp tục như vậy thì chắc chắn không được, không có đám người này bảo vệ thì người nhà họ Lâm không an toàn.  

Nhưng... phải làm sao đây?