Ánh mắt sắc bén! Sao vậy? Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ mờ mịt. Bỗng nhiên, Long Thất không hề báo trước mà đưa tay ra ấn mạnh xuống! Trương Minh Vũ bối rối! Nhưng ngay khoảnh khắc Long Thất vươn tay ra kia, đụng thẳng tới một cái… cổ? Đây… Trương Minh Vũ trợn mắt há mồm! Long Thất lại không do dự chút nào, đột nhiên bóp cái cổ đó thật mạnh! Rắc! Tiếng kêu trong trẻo vang lên. Cơ thể Trương Minh Vũ run cầm cập! Nhìn kỹ lại. Cơ thể người đàn ông trong tay Long Thất đã mềm nhũn ngã xuống! Chuyện này… Trương Minh Vũ kinh ngạc. Long Thất lại không do dự chút, chậm rãi đặt cơ thể của người đàn ông xuống đất. Không có bất cứ tiếng động nào. Ngay sau đó, anh ta đưa tay lấy ra một đồ vật nhỏ nhắn trong ngực người đàn ông. Đây là cái gì? Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ nghi ngờ. Long Thất nhẹ nhàng vặn đồ vật nhỏ bé đó! Ngay sau đó, ánh sáng truyền từ trong đồ vật nhỏ đó ra ngoài, chợt lóe lên rồi biến mất giữa không trung! Không có bất cứ tiếng động nào! Trương Minh Vũ ngơ ngác. Anh ta đang làm gì vậy? Long Thất cũng không thèm để ý, ném thẳng thi thể người đàn ông lên phía trên cửa phòng. Lại tiếp lúc lẳng lặng chờ đợi. Khóe miệng Trương Minh Vũ co rút kịch liệt. Bỗng nhiên cảm thấy mình giống như một… thằng ngu… Vừa mới xảy ra chuyện gì? Long Thất thấp giọng nói: “Lát nữa bọn họ sẽ tới, cẩn thận, chúng ta phải mai phục”. Ờ…. Trương Minh Vũ ngơ ngác gật đầu. Nhưng… trong lòng vẫn còn đang mông lung! Có người tới hả? Tia sáng vừa rồi chính là tín hiệu sao? Nghĩ vậy, mọi thứ đều có vẻ khá hợp lý. Thực lực của Long Thất trong lòng Trương Minh Vũ lại tăng thêm một bậc. Phù! Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại. Chẳng mấy chốc, Long Thất thấp giọng nói: “Tới rồi, cẩn thận”. Trương Minh Vũ cẩn thận lắng nghe… Nghe một lát vẫn không thấy có bất cứ tiếng động gì… Sao anh ta biết có người tới?