Chẳng mấy chốc, trong mắt Vương Hạo hiện lên vẻ tức giận! Dù sao anh ta cũng là cậu chủ nhà họ Vương! Ngang hàng với Âu Dương Triết! Bây giờ... lại bị đối xử như vậy sao? Một lũ khốn nạn! Nhưng cuối cùng, Vương Hạo chỉ có thể thầm mắng vài câu. Mắng xong anh ta lái xe rời đi. Không còn mối nguy hiểm nào trên đường nữa. Không lâu sau, xe chạy vào thành phố Tĩnh Châu, trái tim đang treo lơ lửng của Trương Minh Vũ hoàn toàn được thả lỏng. Nhưng vai anh... rất đau. Một lát sau, xe dừng lại. Trương Minh Vũ nhìn ra bên ngoài, thấy rằng chiếc xe đã đậu trước cổng của một trang viên. Ôi... Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc. Vốn dĩ anh vẫn đang lo lắng vấn đề này, nhưng không ngờ... đã sắp xếp xong xuôi nhanh như vậy. Hàn Quân Ngưng nói: "Xuống xe”. Trương Minh Vũ gật đầu. Hàn Quân Ngưng đưa tay ra đỡ, Trương Minh Vũ cũng từ từ đứng dậy, di chuyển khó khăn. "Ôi trời!" Lâm Kiều Hân kêu lên một tiếng. Trương Minh Vũ giật mình, quay lại với vẻ nghi ngờ. Lâm Kiều Hân chỉ vào ghế xe, hoảng sợ nói: “Sao... sao anh lại chảy nhiều máu như vậy?" Hả? Trương Minh Vũ cau mày. Hàn Quân Ngưng và Hạ Hâm Điềm cũng quay lại nhìn. Ba người nhìn thấy ở chỗ anh ngồi đã bị máu tươi nhuộm đỏ một mảng lớn! Chuyện này... Hai cô gái cau mày. Trương Minh Vũ cảm thấy chấn động. Chảy máu ư? Tại sao... mình không cảm nhận được? Hàn Quân Ngưng hơi nhíu mày, nói: "Em đưa em trai trở về, chị hai, chị mau chóng đi tìm chị tư đến đây”. Hạ Hâm Điềm nặng nề gật đầu. Trương Minh Vũ muốn từ chối. Nhưng anh còn chưa kịp lên tiếng đã bị Hàn Quân Ngưng bế theo kiểu công chúa. Đi với tốc độ cực nhanh! Ôi... Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ lúng túng. Hơi lố... Cuối cùng Trương Minh Vũ cũng không nói được nhiều. Lâm Kiều Hân yên lặng đi theo. Chẳng mấy chốc, ba người bước vào trang viên. Trên đường đi, Trương Minh Vũ nhìn thấy người của Vương Hạo đang sắp xếp biệt thự cho mọi người trong nhà họ Lâm. Trương Minh Vũ hoàn toàn thả lỏng. Vẫn may có người giúp. Chẳng mấy chốc, Hàn Quân Ngưng bế Trương Minh Vũ vào biệt thự sang trọng nhất ở trung tâm. Lâm Kiều Hân theo sát. Hàn Quân Ngưng đặt Trương Minh Vũ lên ghế sofa. Trương Minh Vũ cau mày. Tuy rằng đi không xa lắm, nhưng bây giờ hắn cảm thấy đầu óc choáng váng. Hàn Quân Ngưng cau mày. Sau khi đặt Trương Minh Vũ xuống, cô ấy nhận ra rằng cánh tay của mình dính đầy máu! Lâm Kiều Hân nắm chặt tay, vô cùng lo lắng! Hàn Quân Ngưng sốt sắng nói: "Em trai, mau nằm xuống”. Trương Minh Vũ di chuyển cơ thể của mình. Anh nhanh chóng nằm xuống ghế sofa. Hàn Quân Ngưng bắt đầu, cởi áo của Trương Minh Vũ. Nhìn kỹ hơn... Lâm Kiều Hân cũng cảm thấy đầu óc choáng váng. Phía sau... be bét máu! Hàn Quân Ngưng vội nói: "Mau đi lấy nước nóng”. Lâm Kiều Hân lảo đảo lao vào phòng tắm. Hàn Quân Ngưng hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Em trai yên tâm, chị tứ sẽ tới ngay thôi”. Trương Minh Vũ cười gật đầu, yếu ớt nói: "Không sao, đừng nôn nóng”. Nhưng vừa lên tiếng, cảm giác chóng mặt lại trở nên mạnh mẽ hơn! Hàn Quân Ngưng bắt đầu thử nhiều phương pháp khác nhau. Nhưng... vẫn không cầm được máu! Đột nhiên, đôi mắt của Hàn Quân Ngưng lóe lên, cô ấy nhanh chóng cầm trong tay chiếc phi tiêu vừa được rút ra khỏi cơ thể Trương Minh Vũ. Quan sát kỹ hơn...