Máu đã ngừng chảy, cũng không còn cảm giác hôn mê nữa. Thật lâu sau, Liễu Thanh Duyệt mới lên tiếng: “Đưa em trai trở về phòng trước đã, nơi này không hợp để nghỉ ngơi”. Các cô gái yên lặng gật đầu. Chẳng mấy chốc, các cô gái đã thận trọng đưa Trương Minh Vũ về phòng. Trương Minh Vũ vẫn yếu ớt như cũ. Các cô gái nhìn mà vô cùng đau lòng. Nhưng… Bây giờ ai cũng không thể giúp được gì. Hạ Hâm Điềm chậm rãi nói: “Em sáu, em đi ra đây nói chuyện với chị một lúc”. Hàn Quân Ngưng yên lặng gật đầu. Ngay sau đó, hai cô gái đi ra khỏi phòng. Liễu Thanh Duyệt vô cùng đau lòng nói: “Em trai, còn đau không?” Trương Minh Vũ gượng cười nói: “Không đau, chỉ là bây giờ vẫn cảm thấy hơi yếu”. Liễu Thanh Duyệt gật đầu, nói: “Vậy thì tốt, chờ lát nữa bồi bổ cho em là được”. Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu. Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân lẳng lặng nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ. Cô cũng cảm thấy đau lòng. Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt chạm vào tay của Lâm Kiều Hân. Hả? Lâm Kiều Hân sửng sốt. Liễu Thanh Duyệt nháy mắt. Lâm Kiều Hân đột nhiên bừng tỉnh, đôi chân dài di chuyển về phía bên kia của căn phòng. Liễu Thanh Duyệt yên lặng đi theo. Thấy vậy, Trương Minh Vũ sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ mê mang. Định làm gì vậy chứ? Nhưng bây giờ anh đang nằm quay mặt về phía cửa sổ. Chẳng mấy chốc, hai người đã biến mất khỏi tầm mắt của Trương Minh Vũ. Trương Minh Vũ bối rối. Liễu Thanh Duyệt dẫn Lâm Kiều Hân đến chỗ cửa sổ ở phía bên kia. Lâm Kiều Hân lén liếc nhìn Trương Minh Vũ, chẳng hiểu sao lại cảm thấy hơi chột dạ. Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt nhỏ giọng nói: “Em ấy có triệu chứng gì khác ở bắp đùi đúng không?” Dứt lời, cô ấy liếc nhìn với đôi mắt sáng quắc. Lâm Kiều Hân lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Em đã hỏi rất nhiều lần, anh ấy đều bảo không có”. Không có ư? Liễu Thanh Duyệt hơi cau mày. Mặc dù không có là tốt, nhưng cô ấy luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Hồi lâu sau, Liễu Thanh Duyệt lại dặn dò: “Em cứ tiếp tục để ý, không cần phải hỏi em ấy, dù em ấy có khó chịu cũng sẽ không nói cho em biết đâu”. “Em phải tự phân biệt”. Hả? Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân hiện lên vẻ mông lung. Làm sao để phân biệt? Liễu Thanh Duyệt do dự trong chốc lát, rồi mới nói: “Được rồi, dù sao các em cũng đang ở Tĩnh Châu, chị cũng có thể thường xuyên đến thăm”. Lâm Kiều Hân hơi thẫn thờ, gật đầu. Liễu Thanh Duyệt khẽ nghiến răng, nhẹ nhàng nhìn về phía Trương Minh Vũ. Lo lắng mà không thể nói thành lời. Cộc cộc cộc. Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên. Liễu Thanh Duyệt lãnh đạm nói: “Vào đi”. Ngay sau đó, một người vệ sĩ bước vào, nói: “Xin chào, đây là thuốc bổ cậu chủ của chúng tôi đã mua về, nên đưa cho ai đây?” Liễu Thanh Duyệt bước tới, nói: “Đi với tôi”. Dứt lời, cô ấy bước ra ngoài. Thấy vậy, Lâm Kiều Hân không còn cách nào khác đành phải quay trở lại mép giường, đôi mắt xinh đẹp lẳng lặng nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ. Một bên khác, Liễu Thanh Duyệt bắt đầu nấu thuốc. … Tại biệt thự của Vương Hạo. Vệ sĩ cung kính nói: “Cậu chủ, thuốc bổ đã được đưa tới rồi”. Vương Hạo hờ hững nói nhỏ: “Tốt, thuốc bổ tôi bảo anh mua thì sao?” Ờ… Vệ sĩ lập tức lúng túng, nói: “Đưa hết qua đó luôn rồi”. Hả? Nghe vậy, trong mắt Vương Hạo hiện lên vẻ kinh ngạc. Đưa rồi ư? Cùng lúc đó, Liễu Thanh Duyệt cầm một dải thuốc bổ trên tay, vô cùng hoang mang. Ai bảo mua thứ này vậy? Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt nhếch miệng cười, lẩm bẩm nói: “Đồ bổ mà, bổ gì mà chẳng phải là bổ”. Dứt lời, cô ấy bỏ hết thuốc bổ vào trong nồi. ….