Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1945



À ừ...  

Lâm Kiều Hân do dự một lúc, mới nói: "Em... nên làm mà”.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười.  

Hàn Quân Ngưng khẽ gật đầu, không nói nhiều nữa.  

Trong lòng Lâm Kiều Hân dấy lên một cảm giác vui vẻ khó giải thích.  

Căn phòng chìm trong im lặng.  

Một lúc lâu sau, Hạ Hâm Điềm mới cười nói: "Được rồi, em sáu, chúng ta ra ngoài trước đi”.  

Hàn Quân Ngưng bĩu môi.  

Mặc dù trong lòng cô ấy không muốn, nhưng dù sao Hạ Hâm Điềm cũng đã lên tiếng.  

Chẳng mấy chốc, hai cô gái đứng dậy.  

Hàn Quân Ngưng lại hỏi: "Em trai thối tha, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chị lại tìm em”.  

Ôi...  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Vâng ạ”.  

Sau đó, Hạ Hâm Điềm kéo Hàn Quân Ngưng ra khỏi phòng.  

Căn phòng yên tĩnh trở lại.  

Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng bước tới gần, chậm rãi ngồi ở bên giường.  

Lòng cô vẫn rất phức tạp.  

Những gì xảy ra hôm nay đã thay đổi rất nhiều thứ.  

Nói chung... là rất phức tạp.  

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ lao ra để chặn phi tiêu cho Trương Minh Vũ.  

Mãi lâu sau, Lâm Kiều Hân chậm rãi hỏi: "Bây giờ anh có thấy chỗ nào không thoải mái không?"  

Nói xong, khóe miệng cô lại nở nụ cười.  

À...  

Trương Minh Vũ cẩn thận cảm nhận, cười đáp: "Không có chỗ nào không thoải mái cả, chỉ là...”  

Hả?  

Lâm Kiều Hân khẽ cau mày.  

Gì cơ?  

Trương Minh Vũ hơi kỳ lạ nói: "Chỉ là hơi nóng”.  

Vẫn rất nóng...  

Lâm Kiều Hân thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nói: "Không sao, chắc hẳn thuốc bổ trong cơ thể đã có chút phản ứng”.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Có lý.  

Nhưng...  

Không biết vì sao, Trương Minh Vũ luôn cảm thấy nhiệt độ hơi kỳ lạ...  

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Hôm nay... cảm ơn em”.  

Ôi...  

Lâm Kiều Hân cười khổ nói: "Cảm ơn gì chứ, em chẳng giúp được gì cho anh”.  

Nói xong, trong đôi mắt đẹp của cô lại lóe lên vẻ phức tạp.  

Cô hy vọng mình có thể giúp.  

Trương Minh Vũ khẽ cười.  

Nhưng anh còn chưa nghĩ nhiều, đột nhiên cảm thấy bụng dưới có một... ngọn lửa kỳ dị bốc lên.  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày, ánh mắt mê man.  

Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: “Anh sao vậy?"  

Ôi...  

Trương Minh Vũ lúng túng ra mặt.  

Nhưng vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của Lâm Kiều Hân.  

Chuyện này...  

Không biết vì sao, ngọn lửa hừng hực trong cơ thể lại trở nên rõ ràng hơn!  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt, ánh mắt nóng bỏng.  

Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân tràn đầy vẻ hoang mang.  

Sao... sao thế?  

Trương Minh Vũ khẽ cắn đầu lưỡi, cố gắng để bản thân tỉnh táo lại!  

Chuyện này là thế nào?  

Không phải là thuốc bổ máu ư?  

Thuốc bổ gì đây?  

Bây giờ anh cảm thấy cơ thể mình bắt đầu nóng hừng hực!  

Thấy vậy, Lâm Kiều Hân càng thêm mờ mịt!  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ mới khó khăn mở lời: "Em... giúp anh lấy một ly nước lạnh”.  

Ờ...  

Lâm Kiều Hân do dự một lúc, sau đó đứng dậy đi vào nhà bếp.  

Trương Minh Vũ chuyển dời ánh mắt.  

Vừa đúng lúc nhìn thấy thân hình lắc lư của Lâm Kiều Hân.  

Rất hấp dẫn!  

Cơ thể anh lại càng nóng hơn!  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ chật vật nuốt nước bọt, hơi thở của anh đã bắt đầu trở nên dồn dập.  

Mẹ kiếp, thuốc bổ quái quỷ gì thế?  

Có khác gì uống thuốc tăng cường sinh lý đâu?  

Không được!  

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu, nhanh chóng chuyển sự chú ý của mình.  

Chẳng mấy chốc, Lâm Kiều Hân đã trở lại.  

Trương Minh Vũ uống một ly nước lạnh, lúc này mới thấy cảm giác nóng rực lửa giảm bớt mấy phần.  

Nhưng...  

Vẫn rất kỳ lạ!  

Lâm Kiều Hân rất lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ?"  

Trương Minh Vũ ngượng ngùng cười nói: "Không sao, chỉ là thuốc bổ... hơi quá liều”.  

A?  

Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân tràn đầy vẻ hoang mang.  

Nhưng...  

Cô không biết mình muốn hỏi gì...  

Trương Minh Vũ thậm chí không dám nhìn cô.  

Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.  

Hả?  

Hai người giật mình.  

Lúc này mới phát hiện Liễu Thanh Duyệt đã đi vào.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Chị tư”.