*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dứt lời, trái tim Trần Bạc Quang bắt đầu đập thình thịch! Không phải Trương Minh Vũ. Vậy... Ngay lập tức, ánh mắt của Trần Bạc Quang lại quét qua Lâm Kiều Hân và Hạ Hâm Điềm! Một trong số hai cô đều được! Cho dù... Là Quan Na cũng tốt! Trần Bạc Quang kích động! Lâm Kiều Hân khẽ nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc. Quan Na khẽ nghiến răng, trong lòng lập tức xuất hiện một cảm giác thất vọng. Bảo tôi đấm bóp ư? Ngay sau đó, Quan Na cúi đầu xuống. Vô cùng thất vọng. Trương Minh Vũ không để ý, cười hỏi: “Giám đốc Trần, điều kiện này thế nào?” Ừng ực! Trần Bạc Quang khó khăn nuốt nước bọt, hỏi: “Nhưng... tôi đang không được khỏe, sao bây giờ lại không đấm bóp cho tôi luôn?” Trương Minh Vũ lắc đầu cười nói: “Không được, chúng tôi không có nhiều thời gian”. Trần Bạc Quang cau mày. Nếu như sau khi Trương Minh Vũ mua được tòa nhà này, lại nuốt lời thì sao? Trương Minh Vũ lại cười nói: “Còn... Thêm vài món đồ cho ông thì sao?” “Không biết giám đốc Trần có thích roi da không?” Hả? Trong mắt Lâm Kiều Hân thoáng qua vẻ mờ mịt. Roi da gì cơ? Một tia sáng lạnh lóe lên trong mắt Quan Na! Thật quá đáng! Cô ấy không ngờ Trương Minh Vũ lại là người như vậy! Nhưng... Cuối cùng, Quan Na cũng không nói gì. Cùng lắm thì cá chết lưới rách! Nhưng trong đôi mắt của Trần Bạc Quang đã hừng hực lửa nóng! Kích động đến mức run rẩy! Roi da? Ừng ực! Trần Bạc Quang kích động nói: “Cậu... Cậu sẽ không lừa tôi chứ? Cậu chắc không?” Trương Minh Vũ cười nói: “Chắc chắn, chỉ cần giúp chúng tôi hoàn tất các thủ tục, xong xuôi sẽ có”. Cái này... Tim Trần Bạc Quang đập rộn lên, phấn khích như sắp nổ tung! Ngay sau đó, ánh mắt thèm thuồng lại lần nữa quét qua các cô gái, siết chặt nắm đấm! “Được!” Trần Bạc Quang kích động đồng ý! Lúc này, ông ta đã không còn tâm trí nào để nghĩ về những thứ khác! Roi da! Trương Minh Vũ nghe vậy lại nở nụ cười, nói: “Được, vậy chúng ta đi thôi”. Trần Bạc Quang kích động nói: ‘Được được, ông chủ Trương mời!” Trương Minh Vũ gật đầu. Ngay sau đó, dưới sự hướng dẫn của Trần Bạc Quang, họ đi về phía cửa. Lâm Kiều Hân và Hạ Hâm Điềm im lặng đi theo. Quan Na do dự hồi lâu, cuối cùng cũng đi theo. Mặc dù chán nản chạnh lòng. Nhưng... giai đoạn cuối cùng cũng phải hoàn thành xong! Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều đã lên xe. Đi xem ba địa điểm khác, quả nhiên như Trương Minh Vũ đoán, anh không hài lòng. Cuối cùng, đám người đi thẳng tới tòa nhà mà Trương Minh Vũ thích. Không lâu sau, xe ngừng lại. Trương Minh Vũ xuống xe. Ngẩng đầu lên nhìn, là một toà nhà vô cùng nguy nga, nhưng lúc này lại hơi vắng vẻ. Trần Bạc Quang lịch sự nói: “Ông chủ Trương, mời!” Trương Minh Vũ gật đầu. Chẳng mấy chốc, ông ta đã dẫn mọi người tiến vào trong toà nhà. Trang trí không quan trọng, Trương Minh Vũ chỉ muốn xem cách bài trí bên trong. Địa điểm không có vấn đề gì, mọi thứ khác thua kém một xíu cũng không sao. Nhìn qua một lượt, Trương Minh Vũ khá hài lòng. Mọi người lại tụ tập ở phòng khách tầng một. Ngẩng đầu lên nhìn.