Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1967



Liễu Thanh Duyệt cúi xuống cẩn thận kiểm tra, đôi bàn tay mịn màng nhẹ nhàng xoa vết thương.  

Liễu Thanh Duyệt chậm rãi nói: "Nói cho chị biết đau chỗ nào”.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Nhưng... em nói vết thương đau khi nào chứ?  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Anh đã bắt đầu tự hỏi liệu Liễu Thanh Duyệt có phải đang cố tình lợi dụng sàm sỡ...  

Đột nhiên... một cảm giác đau đớn truyền đến!  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở hổn hển vì đau!  

Chuyện này...  

Liễu Thanh Duyệt khẽ nhíu mày, hỏi: "Đau không?"  

Trương Minh Vũ gật đầu nói: "Ừ, hơi đau!"  

Nói xong, trong mắt anh hiện lên vẻ khó hiểu.  

Đau thật sao?  

Nhưng... đã lâu như vậy, anh chưa bao giờ cảm thấy đau.  

Vẻ nghiêm túc cũng lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của Liễu Thanh Duyệt.  

Một lúc lâu sau, cô ấy nói: “Chị... sẽ dùng dao đấy”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ đau đớn nói: "Chị tư, có thể không dùng dao được không, em...”  

Liễu Thanh Duyệt không vui nói: "Đàn ông con trai mà sợ đau à?"  

Trương Minh Vũ lúng túng đáp lời: "Em không sợ đau, nhưng em sợ... cảm giác đó...”  

Liễu Thanh Duyệt hít một hơi thật sâu, khuôn mặt xinh đẹp hơi đau lòng.  

Cô ấy cũng không muốn.  

Nhưng...  

Một lúc lâu sau, Liễu Thanh Duyệt nói: "Được rồi, không dùng dao nữa”.  

Nói xong, cô ấy lại quay người lục lọi hộp y tế.  

Ừng ực.  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt.  

Lại làm gì nữa vậy?  

Chẳng mấy chốc, Liễu Thanh Duyệt quay đầu lại nói: "Có lẽ đùi của em vẫn còn thứ gì đó bên trong, chị phải lấy nó ra”.  

Cái gì?  

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ trợn to hai mắt!  

Vẫn còn thứ gì đó ư?  

Ôi trời...  

Liễu Thanh Duyệt trầm giọng nói: "Chị cũng không ngờ bọn chúng vì muốn em tàn phế, lại dùng thủ đoạn tàn độc như vậy...”  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Câu nói này có nghĩa gì?  

Liễu Thanh Duyệt giải thích: "Phi tiêu này là Xà Vương Tiêu, quy trình sản xuất cực kỳ phức tạp, trong cả tổ chức của bọn chúng cũng không có mấy người tạo ra được loại phi tiêu này”.  

"Phi tiêu này cũng giống như những loại phi tiêu hình rắn khác, chỉ là bên trong phi tiêu này còn có một vật liệu rất nhỏ”.  

"Nó không màu không mùi nên rất khó phát hiện”.  

Hả?  

Đôi mắt của Trương Minh Vũ mở to!  

Chuyện này...  

Nằm ngoài dự liệu.  

Liễu Thanh Duyệt lại nghiêm nghị nói: "Điều quan trọng nhất là thứ này... có thể cất giấu chất độc”.  

Chất độc ư?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Liễu Thanh Duyệt thở dài nói: “Đó là lý do tại sao chị luôn bảo Kiều Hân chú ý đến phản ứng của em”.  

“Không ngờ điều chị sợ nhất lại xảy ra rồi”.  

Nói xong, trong đôi mắt xinh đẹp của cô ấy hiện lên vẻ lo lắng.  

Ồ...  

Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: "Vậy... Xà Vương Tiêu này đáng sợ ở chỗ nào?”  

Thứ nằm bên trong đó sao?  

Liễu Thanh Duyệt ngẩng đầu, lo lắng nói: "Là bên trong cất giấu chất độc”.  

"Thứ vật chất đặc biệt trong đó có thể chứa được bất kỳ loại độc nào, bây giờ không có cách nào xác định được bọn chúng đã cho chất gì vào”.  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: “Chị tư, chị cũng không nhìn ra được là loại độc nào sao?”  

Liễu Thanh Duyệt cười khổ nói: "Em phải có phản ứng với chất độc thì chị mới có thể dựa vào phản ứng để xác định là chất độc nào”.  

"Loại độc mà tổ chức kia có thể cho vào đều không phải là loại độc bình thường”.  

Trương Minh Vũ căng thẳng hơn.