Chu Vân Đình hơi híp mắt, lạnh lùng nói: "Thằng ranh con, không thấy bọn tôi đang họp sao?"
"Cút ra khỏi đây!"
Trương Minh Vũ cau mày.
Dám nói chuyện với tôi như vậy sao?
Triệu Khoát cũng kiềm chế lửa giận, giễu cợt: "Chuyện của nhà họ Chu... anh cũng xứng xen vào à?"
Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia sáng.
Rõ ràng, Chu Vân Đình và Triệu Khoát đã sớm bày bố cục diện này.
Chờ anh đến.
Nhưng... Triệu Khoát sao lại dám?
Trương Minh Vũ nghi hoặc.
Thật lâu sau, anh cười nói: "Dù sao tôi cũng là chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Chu Thị, chuyện lớn như vậy mà không nói với tôi... e rằng không hay lắm nhỉ?"
Nói xong, khóe miệng anh nở nụ cười.
Ha ha ha!
Một tràng cười ngay lập tức vang lên trong văn phòng!
Ánh mắt mọi người đầy vẻ khinh thường
Vẻ bất ngờ lóe lên trong mắt Trương Minh Vũ.
Họ lấy đâu ra sự tự tin như vậy chứ?
Định thần lại, lúc này anh mới phát hiện khóe miệng Triệu Khoát đang cười khẩy.
Chuyện này...
Trương Minh Vũ cau mày, bộ não của anh đang load nhanh.
Chu Vân Đình giễu cợt nói: "Được rồi, cậu thật sự cho rằng cậu là chủ tịch tập đoàn Chu Thị chúng tôi sao?"
"Cho cậu một cơ hội, cút càng xa càng tốt”.
"Nếu không... sẽ không kịp đâu”.
Nói xong, khóe miệng ông ta nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Trương Minh Vũ hơi nheo mắt.
Rốt cuộc họ có âm mưu gì?
Quét mắt một vòng, anh mới phát hiện trên mặt tất cả mọi người đều nở nụ cười khinh thường.
Dường như... đã chắc chắn thắng Trương Minh Vũ.
Lâm Kiều Hân tiến lên mấy bước, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi điều tra trước đã”.
Suy cho cùng, bây giờ tình thế hoàn toàn bất lợi với Trương Minh Vũ.
Anh đang không biết gì cả.
Trương Minh Vũ khẽ lắc đầu.
Bây giờ điều tra cũng muộn rồi, thái độ của những nhân viên trong đại sảnh đã nói rõ mọi chuyện.