Trương Minh Vũ sửng sốt. Nhìn kỹ lại mới thấy khóe mắt Lâm Kiều Hân còn đong đầy nụ cười. Lạ thật đấy… Nụ cười trên môi Lâm Kiều Hân cũng cứng đờ. Âu Dương Triết ư? Đây… Trương Minh Vũ cười nói: “Vào trong trước rồi nói”. Lâm Kiều Hân gật đầu. Liễu Thanh Duyệt kéo Trương Minh Vũ đi vào phòng khách. Âu Dương Triết lẳng lặng đi theo sau. Ba người ngồi trên sofa. Lâm Kiều Hân do dự nói: “Mọi người… uống gì không?” Âu Dương Triết khách sáo nói: “Một cốc nước lạnh là được, cảm ơn”. Lâm Kiều Hân sửng sốt. Trong mắt Trương Minh Vũ cũng đầy vẻ bất lực. Còn không khách sáo thế… Một chốc sau, Lâm Kiều Hân bưng một cốc nước lạnh bước đến. Âu Dương Triết lịch sự nhận lấy. Trương Minh Vũ lại ngạc nhiên nhận ra nãy giờ ánh mắt Âu Dương Triết đều là vẻ khách sáo. Hoàn toàn không có gì khác thường. Cậu chủ này… hình như có gì đó khác lạ. Âu Dương Triết cảm thán nói: “Người anh em Trương Minh Vũ, có vợ như thế này cũng là phúc đức đời trước của anh nhỉ”. Trương Minh Vũ cười nói: “Đó là đương nhiên”. Anh cũng nhận ra dạo gần đây Lâm Kiều Hân dường như khá… hiền thục. Mặt Lâm Kiều Hân đỏ bừng. Cuối cùng cũng không nói gì nhiều. Căn phòng trở nên yên tĩnh. Liễu Thanh Duyệt nói: “À phải rồi, muốn ra tay với doanh nghiệp nào? Vừa hay lát nữa Âu Dương Triết tặng một tòa nhà văn phòng”. “Em có thể bắt đầu xử lý rồi”. Ôi trời... Trương Minh Vũ sửng sốt. Nói thẳng ngay… trước mặt Âu Dương Triết luôn à? Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới ngượng ngùng nói: “Em… cũng chưa nghĩ xong, bây giờ vẫn chưa hiểu về Tĩnh Châu lắm”. Lâm Kiều Hân nói: “Em đã sắp xếp tài liệu mà anh cần rồi, anh cần đọc luôn không?” Hả? Trương Minh Vũ khá ngạc nhiên. Nhanh thế à? Trương Minh Vũ cười nói: “Ừ”. Lâm Kiều Hân cầm tài liệu đến. Trương Minh Vũ mở ra xem, sau đó mặt lộ ra vẻ vô cùng ngạc nhiên. Tài liệu rất chi tiết. Lợi hại quá! Mắt Liễu Thanh Duyệt lóe lên tia sáng. Âu Dương Triết bỗng cười nói: “Trương Minh Vũ, tôi nghĩ anh nên ra tay với nhà họ Lục trước, đánh bại nhà họ Lục trước sẽ có lợi rất nhiều cho anh”. Hả? Trương Minh Vũ sửng sốt. Hắn đưa ra đối sách giúp mình ư? Trương Minh Vũ ngờ vực hỏi: “Tại sao?” Âu Dương Triết đắc ý cười nói: “Nếu tôi đoán không lầm thì Thanh Duyệt bảo anh lập ra doanh nghiệp tương tự để chèn ép họ nhỉ?” “Sản nghiệp của nhà họ Lục đều thống nhất, khá dễ bị chèn ép”. Ồ... Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy vẻ ngạc nhiên. Sao hắn biết? Lâm Kiều Hân cũng sửng sốt. Chỉ có Liễu Thanh Duyệt vẫn không có cảm xúc gì. Như không hề nghe thấy gì. Trương Minh Vũ do dự một lúc, vô thức liếc nhìn Liễu Thanh Duyệt. Liễu Thanh Duyệt nói: “Được đấy, nhà họ Lục cũng khá lớn mạnh, tiêu diệt nhà họ Lục thì các gia tộc khác cũng dễ xử lý”. Trương Minh Vũ gật đầu nói: “Vâng ạ”. Liễu Thanh Duyệt đứng dậy, chậm rãi nói: “Đừng chậm trễ, bây giờ bắt đầu làm đi”. Trương Minh Vũ cũng rất kích động. Cứ thế mà bắt đầu sao? Trương Minh Vũ nhếch môi cười: “Ừ”. Liễu Thanh Duyệt lạnh nhạt hỏi: “Tòa nhà văn phòng xong chưa?” Âu Dương Triết vui mừng lấy điện thoại ra nhìn rồi nói: “Chuẩn bị xong rồi”. Khóe môi Trương Minh Vũ khẽ giật. Tặng một tòa nhà văn phòng mà còn vui thế sao? Đúng thật là… Âu Dương Triết đưa hết thông tin chi tiết cho Trương Minh Vũ. Liễu Thanh Duyệt nói: “Được rồi, hết giờ, anh có thể đi được rồi”. Âu Dương Triết đứng lên, cười nói: “Ừ, vậy anh đi trước, hôm khác gặp lại”. Nói xong, hắn khách sáo mỉm cười, xoay người rời đi. Rất sảng khoái.