Cô rất căm hận! Nhưng... Cuối cùng, Lâm Kiều Hân chỉ có thể nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Hai hàng nước mắt lại chảy xuống... Trương Minh Vũ không hề hay biết phản ứng của Lâm Kiều Hân. Anh chỉ lo chạy trốn! Dưới ánh trăng mờ ảo, con đường phía trước rất mơ hồ! Anh phải hết sức tập trung! Quay đầu nhìn lại, bên phía cổng cũng đã vô cùng hỗn loạn. Rất nhiều người lần lượt lao ra ngoài! Hơn nữa... còn có rất nhiều xe! Trương Minh Vũ cau mày. Bây giờ màn đêm là tấm chắn bảo vệ tốt nhất cho họ. Nhưng... Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, một ánh đèn pha lớn bắt đầu chiếu vào trong rừng! Ơ kìa... Trong nháy mắt Trương Minh vũ mở to hai mắt. Không hay rồi! Trương Minh Vũ vội vàng quát khẽ một tiếng: “Chạy mau!” Dù sao đây cũng là một khu rừng thông, nằm trên mặt đất cũng không có tác dụng! Bây giờ anh chỉ có thể tăng tốc độ! Long Tam gật đầu. Nhưng mãi một lúc lâu, Trương Minh Vũ vẫn không nhận được phản hồi của Liễu Thanh Duyệt. Hả? Trương Minh Vũ ngơ ngác. Nhìn quét một vòng, anh kinh ngạc phát hiện Liễu Thanh Duyệt đã biến mất! Chuyện này... Người đâu? Không lao ra ngoài à? Ầm! Trong đầu Trương Minh Vũ vang lên tiếng nổ ầm ầm! Đèn pha chậm rãi quét qua! Ánh mắt Trương Minh Vũ cũng dán chặt vào vị trí đèn pha! Nhưng... không có ai! Đột nhiên, Long Tam quát khẽ: “Cậu Minh Vũ, đừng lo cho cô tư, cô ấy sẽ không bị lộ được đâu”. Chuyện này... Trương Minh Vũ sửng sốt. Chẳng mấy chốc, anh sực tỉnh. Có người âm thầm bảo vệ chị tư! Phù! Lúc này Trương Minh Vũ mới thở phào nhẹ nhõm. Liễu Thanh Duyệt an toàn là được. Nhưng anh còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, một ánh đèn chói mắt đột nhiên chiếu tới! Hả? Trương Minh Vũ lập tức căng thẳng! “Đằng kia! Đuổi theo!” Ngay sau đó, những tiếng hét ầm ĩ vang lên. Trong lòng Trương Minh Vũ trầm xuống. Không hay rồi! Anh không chút do dự, xoay người lao về phía cuối khu rừng. Long Thất, nhanh lên! Bọn họ chạy đằng trước, phía sau là đám người điên cuồng đuổi theo. Không bao lâu, Trương Minh Vũ đã chạy kéo khoảng cách mấy trăm mét. Nhưng dù sao anh vẫn đang cõng người! Không nhanh hơn được nữa! Đám người nhà họ Âu Dương ở phía sau nhanh chóng kéo gần khoảng cách! Trương Minh Vũ cau mày, trong mắt thoáng qua vẻ lo lắng. Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân đầy phức tạp. Cô rất muốn nói hãy để cô xuống. Nhưng những lời này, thật sự không nói ra được, cô không có mặt mũi nào nói ra! Ngược lại, khóe miệng Dạ Thập Nhị từ đầu tới cuối vẫn nở nụ cười giễu cợt. Chạy ư? Chạy đằng trời! Không lâu sau, Trương Minh Vũ chạy đến một khoảng đất trống. Nhưng cũng lúc này... kẻ địch đã đuổi kịp. “Chịu chết đi!” Một tiếng quát vang lên. Trương Minh Vũ cau mày. Nhìn về phía tiếng quát, một người đàn ông mặc quân phục lao tới! Dao găm đâm mạnh xuống! Ầm! Lại là một âm thanh nặng nề. Long Tam tiến lên một bước, đạp bay người đàn ông! Dạ Thập Nhị ngã xuống đất. Long Tam hơi híp mắt lại, nghiêm túc nói: “Cậu Minh Vũ đi trước đi!” Trương Minh Vũ gật đầu. Nhưng lúc này, một giọng nói vang lên: “Muốn chạy hả? Muộn rồi”. Giọng nói này... Trong ánh mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ lạnh lẽo. Nhìn về phía giọng nói, mới phát hiện một bóng người đi ra từ trong rừng cây phía trước. Đèn pha chiếu tới. Trương Minh Vũ mới phát hiện người đi ra lại là... Âu Dương Triết! Trương Minh Vũ chợt thấy có gì đó không đúng lắm. Người nhà Âu Dương đuổi theo ở phía sau. Nhưng... sao Âu Dương Triết lại đi ra từ rừng cây phía trước? Mai phục từ sớm ư? Chuyện này...