Tiếp theo đó, Trương Minh Vũ lại tung hai cú đá ra ngoài. Hai chiến sĩ ngã xuống đất! Nhưng không bao lâu sau, lại đứng lên xông về phía anh. Việc này... Trương Minh Vũ trợn trừng mắt. Ngẩng đầu nhìn lại trận chiến, Đinh Nhất và đám người bên kia cũng ở trong tình huống tương tự. Chỉ có... Long Tam và Long Thất là khác! Bọn họ đấm ra một quyền đã đánh văng đám chiến sĩ ra ngoài, đập mạnh xuống đất. Sau đó không còn bất kỳ chuyển động gì nữa. À... Đột nhiên Trương Minh Vũ hiểu ra vấn đề. Lực không đủ mạnh? Trương Minh Vũ lập tức siết chặt nắm tay lại, trong đầu không ngừng hiện lên sức lực lúc anh đấm hình nộm. Bịch! Một quyền đấm ra! Chiến sĩ trước mặt bị đánh bay ra ngoài một cách tàn nhẫn. Giãy giụa một hồi... Cuối cùng vẫn ngã trên mặt đất. Ồ? Trong mắt Trương Minh Vũ ánh lên sự ngạc nhiên và vui mừng. Âu Dương Triết nhăn mày, ánh mắt chậm rãi hiện lên vẻ thất vọng. Vẫn chưa đủ mạnh. Tuy rằng họ đánh hòa với bọn Đinh Nhất, nhưng dù sao bên đó còn có Long Tam và Long Thất. Liên tục chiếm ưu thế. Đột nhiên, Âu Dương Triết quát lớn: “Đủ rồi, trở về!” Trong nháy mắt tất cả chiến sĩ đều dừng tay, chạy nhanh về đứng trật tự sau lưng Âu Dương Triết. Đứng im! Hả? Trương Minh Vũ cau mày. Đám người Long Tam nhanh chóng chạy tới phía sau Trương Minh Vũ. Hai bên đứng đối đầu nhau. Âu Dương Triết nở nụ cười châm chọc, nói: “Chơi đủ rồi, đến lúc phải kết thúc thôi”. Hả? Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ lập tức cau mày. Quả nhiên còn có trò khác! Bộp bộp. Âu Dương Triết vỗ nhẹ tay. Chẳng mấy chốc, cây cối xung quanh rung chuyển dữ dội. Hả? Trương Minh Vũ cau mày. Nhìn về nơi phát ra âm thanh, lúc này mới phát hiện có không ít người nhảy xuống từ tán cây cổ thụ. Tổng cộng có tám người. Người cầm đầu... quả nhiên là Sơn Bản Lộ. Trương Minh Vũ trừng to mắt khi thấy cảnh này. Thần Ẩn? Tại sao họ lại ở đây? Hơn nữa... đã phục kích bao lâu rồi? Ánh mắt Trương Minh Vũ lộ ra vẻ mờ mịt. Long Tam và Long Thất cũng nhíu mày, sắc mặt trở nên nghiêm trọng. Không dễ đánh rồi! Sơn Bản Lộ cười nhạt, thấp giọng nói: “Cậu chủ Âu Dương, hợp tác vui vẻ”. Âu Dương Triết nhàn nhạt trả lời: “Không phải hợp tác, chỉ là tôi lười hành động thôi”. Sơn Bản Lộ hơi lúng túng, tiếp tục cười nói: “Dù sao hôm nay cậu chủ Âu Dương đã giúp chúng tôi rất nhiều, Sơn Bản Lộ sẽ ghi nhớ rõ ân tình này”. “Phần còn lại... cứ giao cho tôi”. Nói xong, hắn cười khẩy. Hả? Trương Minh Vũ sững sờ. tên Sơn Bản Lộ này... lấy đâu ra tự tin vậy? Âu Dương Triết nhàn nhã nói: “Quên đi, tôi không tin các anh, vẫn là nên cùng nhau xông lên, tôi sẽ không cướp đoạt công lao của anh”. Sơn Bản Lộ hơi nheo mắt lại. Thật lâu sau, hắn mới rầm rì nói: “Cũng được”. Nói xong, hắn phất tay. Bảy thành viên của Thần Ẩn tiến lên, đằng đằng sát khí đi về phía của Trương Minh Vũ. Âu Dương Triết vẫy nhẹ tay.