*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hoàn toàn... Thất bại! Âu Dương Triết lạnh lùng nói: “Không được dừng lại, một tên cũng không được thoát!” “Xông lên!” Bọn chúng nhanh chóng dồn lên phía trước! Phù! Trương Minh Vũ thở hổn hển đầy khó khăn. Anh vô thức ngẩng đầu nhìn sâu vào trong rừng. Chị tư đâu rồi? Tại sao... còn chưa tới? Thấy vậy, Âu Dương Triết cười khẩy, nhẹ giọng nói: “Đừng nhìn nữa, hôm nay Liễu Thanh Duyệt sẽ không tới đâu”. Sao cơ? Ngay khi lời này vừa thốt ra, Trương Minh Vũ lập tức trở nên căng thẳng! Sao anh ta biết? Âu Dương Triết cân nhắc rồi cười nói: “Không chỉ thế... mấy chị gái khác của anh cũng sẽ không tới”. “Bỏ cuộc đi”. Chuyện này... Nghe tới đây, Trương Minh Vũ rơi vào tuyệt vọng. Các chị... đều không thể đến sao? Anh biết. Bây giờ Âu Dương Triết không cần phải nói dối anh. Nhưng... Một nụ cười gượng gạo xuất hiện trên khóe miệng của Trương Minh Vũ. Trận chiến vẫn đang diễn ra. Trương Minh Vũ không cầm lòng được, lại nhìn Lâm Kiều Hân. Đôi mắt anh mang đầy cảm giác áy náy. Nhìn thấy ánh mắt đó, cơ thể mỏng manh của Lâm Kiều Hân run rẩy dữ dội! Anh ấy.. đang thấy áy náy với cô sao? Lâm Kiều Hân nghiến chặt răng, nước mắt tuôn rơi điên cuồng! Khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười, thấp giọng nói: “Đừng sợ, anh ở bên cạnh em”. Đùng! Lời nói vừa dứt, đầu Lâm Kiều Hân như muốn nổ tung! Anh ấy... Lâm Kiều Hân cắn chặt môi. Trong lòng run rẩy! Cô không ngờ, không thời khắc mấu chốt này. Trương Minh Vũ lại... Lâm Kiều Hân nặng nề gật đầu! Trương Minh Vũ nhẹ nhàng mỉm cười. Đứng lên. Từ từ bước vào đám đông đang chiến đấu! “A!” Những tiếng hét vang lên không ngừng! Trương Minh Vũ bất lực nhìn từng người vệ sĩ ngã xuống! Long Tam và Long Thất đều đã kiệt sức. Nụ cười cay đắng lại xuất hiện trên môi Trương Minh Vũ. Ông trời muốn giết mình sao? Âu Dương Triết cau mày, cười nói: “Trương Minh Vũ, không biết anh có phát hiện ra chuyện này không”. Hả? Trương Minh Vũ nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì?” Trong mắt Âu Dương Triết hiện lên vẻ giễu cợt, nói: “Nếu anh không có chị gái... thì anh cũng chỉ là loại phế vật bỏ đi”. Khóe miệng Trương Minh Vũ hiện lên nụ cười giễu cợt. Suy nghĩ kỹ... cũng thấy đúng. Nếu không có các chị, thì mình là cái thá gì? Trương Minh Vũ gật đầu, cười nói: “Anh nói đúng”. Âu Dương Triết sững sờ. Thừa nhận sao? Âu Dương Triết nhíu mày, cười nói: “Hiểu là được rồi, đây không phải là số mệnh của anh, nếu có kiếp sau... hãy làm một người bình thường”. Nụ cười tự ti nơi khóe miệng của Trương Minh Vũ sâu đậm hơn.