Phải ở lại thật sao? Ánh mắt Âu Dương Triết thoáng qua vẻ tức giận! Quá đáng rồi đấy! Nhưng... Cuối cùng, Âu Dương Triết cũng không nhiều lời, lạnh lùng nói: "Được, tôi đi cùng cô". Nói xong, trong mắt hắn lạnh tanh. Lấy khẩu cung thôi mà. Chỉ là hơi... mất mặt! Khóe miệng Tần Minh Nguyệt chậm rãi nở nụ cười đắc ý. Mọi người xung quanh đều sững sờ. Trương Minh Vũ cũng nhìn Tần Minh Nguyệt bằng ánh mắt sâu thẳm. Nhà họ Tần ở Yên Kinh? Rốt cuộc có địa vị gì? Một cảm giác tò mò chợt dâng lên trong lòng anh. Ngay sau đó, Tần Minh Nguyệt vẫy tay. Một nhóm binh lính cầm súng lục thận trọng tiến lên, nhìn chằm chằm bọn họ. May thay, không ai chống cự. Đám người nhà họ Âu Dương được đưa lên một chiếc xe tải. Còn người Thần Ẩn được đưa lên một chiếc xe tải khác. Chẳng mấy chốc, mọi người đều đã lên xe. Long Tam và Long Thất im lặng rời đi. Tần Minh Nguyệt quay đầu, nghiêm túc hỏi: "Còn có chuyện gì sao?" Trương Minh Vũ cau mày. Trầm tư một lát, anh nói: "Tôi có thể dẫn hắn đi được không?" Nói xong, anh giơ tay chỉ vào Dạ Thập Nhị đã ngất lịm. Ánh mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng. Anh ấy... Tần Minh Nguyệt tỏ vẻ do dự. Mãi lâu sau, cô ta nói: "Hơi phiền phức, lần này tôi tới đây là nghe theo mệnh lệnh, tuyệt đối không thể xuất hiện bất kỳ sai sót nào”. Trương Minh Vũ cười gượng nói: "Không sao, tôi chỉ hỏi vậy thôi”. Nhưng trong mắt anh lại lóe lên vẻ lạnh lẽo! Vẫn chưa đủ! Cảm giác áy náy dấy lên trong lòng Tần Minh Nguyệt. Trương Minh Vũ chỉ đưa ra yêu cầu nhỏ như vậy mà cô ta cũng không đáp ứng được. Mãi lâu sau, Tần Minh Nguyệt mới nói: "Anh yên tâm, tôi sẽ quản lý hắn thật tốt, đợi sau khi chuyện này kết thúc... có thể giao hắn cho anh”. Hả? Trương Minh Vũ cau mày. Anh khẽ gật đầu, cười nói: "Được, cám ơn”. Tần Minh Nguyệt im lặng gật đầu. Ngay sau đó, hai chiến sĩ kéo Dạ Thập Nhị từ dưới đất lên xe. Tần Minh Nguyệt chậm rãi nói: "Chúng ta cũng đi thôi”. Trương Minh Vũ gật đầu. Tần Minh Nguyệt quay lại, bước vào xe cảnh sát. Trương Minh Vũ xoay người, cười nói: "Khá hơn chưa?" Lâm Kiều Hân gật đầu. Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Yên tâm, sớm muộn gì anh cũng sẽ báo mối thù này cho em”. Lâm Kiều Hân gượng cười nói: "Không cần đâu, hôm nay... đã đủ rồi”. Trương Minh Vũ lắc đầu cười nói: "Không đủ, anh nói rồi, anh sẽ khiến hắn phải trả cái giá gấp trăm lần”. Giọng điệu bình thản. Nhưng trong lời nói... cực kỳ kiên định! Lâm Kiều Hân muốn nói lại thôi, cuối cùng cô không nói gì thêm. Trương Minh Vũ cười nói: "Không nghĩ nhiều nữa, để anh cõng em về”. Trong mắt Lâm Kiều Hân hiện lên vẻ do dự. Sau đó cô gật đầu nói: "Được”. Nói xong, cô nhẹ nhàng mở rộng vòng tay. Trương Minh Vũ cau mày. Sảng khoái vậy cơ à? Trương Minh Vũ tiến lên mấy bước cõng Lâm Kiều Hân trên lưng. Quay người rời đi. Trong xe, Tần Minh Nguyệt lặng lẽ nhìn hai người. Chẳng mấy chốc, xe cảnh sát đã lên đường. Trương Minh Vũ im lặng nhìn xung quanh. Chẳng biết tại sao, anh lại có cảm giác mơ hồ rằng... sẽ trở lại đây. Không lâu sau, xe chạy ra khỏi khu rừng. Trương Minh Vũ ngạc nhiên phát hiện đoàn xe đang đi về phía Tĩnh Châu. Hả? Trương Minh Vũ sửng sốt. Tần Minh Nguyệt không phải ở Ninh Châu à? Sao lại xuất hiện ở đây? Anh rất ngờ vực. Nhưng Tần Minh Nguyệt không có ý định giải thích bất cứ điều gì. Trong xe từ đầu đến cuối vẫn yên tĩnh. Sau khi xe chạy được một lúc, Trương Minh Vũ lại kinh ngạc phát hiện chiếc xe chở nhóm người Thần Ẩn phía trước đã đổi hướng. Rời khỏi đoàn xe. Đây là…