Trương Minh Vũ không để ý, trong lòng rất sốt sắng.
Thấy vậy, Liễu Thanh Duyệt chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Dược liệu này thật sự rất khó tìm, chị đưa phương thuốc cho em cũng vô dụng, trong đó có một loại dược liệu đã nhiều năm nay chị chưa từng thấy... "
Trương Minh Vũ cau mày.
Rất hiếm ư?
Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ nói: "Vậy hãy đưa phương thuốc cho em, ngộ nhỡ em có thể tìm được”.
Liễu Thanh Duyệt gật đầu nói: "Được rồi, khi về chị sẽ tìm lại, phương thuốc này về cơ bản không thể dùng được nên chị cũng chẳng nhớ”.
Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu.
Liễu Thanh Duyệt liếc mắt không vui.
Cô ấy biết bây giờ có nói gì cũng vô ích, bảo Trương Minh Vũ tự mình đập đầu vào tường còn dễ hơn.
Liễu Thanh Duyệt nói: "Được rồi, trước tiên em hãy đưa Kiều Hân về phòng, chị sẽ đi tìm một ít rượu thuốc, em giúp cô ấy làm sạch vết thương”.
Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu.
Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt đứng dậy bước ra khỏi biệt thự.
Trương Minh Vũ xoay người lại.
Vừa định lên tiếng...
Tuy nhiên, ánh mắt của anh lại bắt gặp ánh mắt phức tạp của Lâm Kiều Hân.