Nhưng... Trương Minh Vũ ngồi ngơ ngác, không biết nên bắt đầu từ đâu. Lâm Kiều Hân khẽ nghiến răng. Mình đang đắn đo gì vậy? Với sự kiên định vừa nãy ư? Đột nhiên, hình ảnh Trương Minh Vũ không màng đến tất cả mọi thứ vừa nãy lại hiện lên trong đầu cô. Càng thêm kiên định! Lâm Kiều Hân khẽ nói: "Anh đỡ em dậy đi”. Hả? Trương Minh Vũ mờ mịt. Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi đưa tay đỡ Lâm Kiều Hân đứng dậy. Lâm Kiều Hân lại cau mày vì đau đớn. Dù chỉ là quất roi vào da thịt, nhưng... thực sự rất đau. Đau đớn thấu tim gan! Lâm Kiều Hân chậm rãi ngồi thẳng dậy. Trương Minh Vũ sững sờ nhìn chằm chằm. Cô ấy định làm gì? Chẳng mấy chốc, Lâm Kiều Hân vươn tay cởi cúc áo sơ mi của mình. Ừng ực! Trương Minh Vũ nuốt nước bọt, đột nhiên trong đầu xuất hiện một ý nghĩ. Cô ấy sẽ không... Nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều, Lâm Kiều Hân đã bắt đầu chậm rãi cởi cúc áo của mình... Một cúc hai cúc... Ơ kìa... Thấy vậy, Trương Minh Vũ trợn to hai mắt! Cô ấy... không kiêng dè gì sao? Dù họ là vợ chồng, nhưng... chưa từng vượt qua giới hạn. Trải qua một thời gian dài như vậy, bọn họ chỉ miễn cưỡng được coi là bạn bè mà thôi... Trương Minh Vũ ngẩn ra. Trong lúc bàng hoàng, Lâm Kiều Hân đã cởi hết cúc áo. Ừng ực! Trương Minh Vũ nuốt nước bọt. Hoàn toàn chết lặng! Một mảng da trắng nõn nà mơ hồ lọt vào trong tầm mắt, hô hấp của Trương Minh Vũ đã bắt đầu trở nên dồn dập! Chuyện này... Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân vẫn ửng hồng như cũ! Nhưng... Tiếp theo nên làm gì? Lâm Kiều Hân nghiến chặt răng, cởi bỏ hoàn toàn chiếc áo sơ mi của mình! Chỉ còn một chiếc áo... Ừng ực! Trương Minh Vũ nuốt nước bọt. Vóc dáng này... Không quá mập cũng không quá gầy, thật hoàn hảo! Đặc biệt là vòng eo nhỏ có thể nắm được... hấp dẫn mê người! Lâm Kiều Hân hít một hơi thật sâu từ từ nằm xuống giường. Trương Minh Vũ vẫn còn thẫn thờ. Hồi lâu sau, giọng nói bình tĩnh của Lâm Kiều Hân vang lên: "Anh... anh làm gì vậy? Giúp em đi”. À ừ... Mãi đến lúc này Trương Minh Vũ mới tỉnh táo lại. Giúp... Trương Minh Vũ khẽ cắn đầu lưỡi, cố gắng tỉnh táo. Nhìn kỹ hơn... Lúc này mới phát hiện làn da trắng nõn của Lâm Kiều Hân in hằn những vệt xanh đỏ... Có một vài chỗ đã bắt đầu bầm tím! Chuyện này... Những suy nghĩ mờ ám trong đầu Trương Minh Vũ biến mất ngay lập tức. Thay vào đó... là nỗi căm hận tột cùng! Trương Minh Vũ nghiến răng, ánh sáng sắc bén lại lóe lên trong đôi mắt. Dạ Thập Nhị! Mày chờ đó cho tao! Thấy vậy, đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân lại lóe lên vẻ kinh ngạc. Bây giờ... mà anh ấy vẫn... Lâm Kiều Hân thầm nở nụ cười. Ánh mắt trở nên kiên định hơn.