Nghe vậy, Trương Minh Vũ nhoẻn miệng nở nụ cười. Phụ nữ không được nhìn, vậy mà cho mình nhìn sao? Trương Minh Vũ nhanh chóng nhặt chiếc áo sơ mi bên cạnh. Lâm Kiều Hân không vui nói: "Anh đỡ em dậy trước đã...” Trương Minh Vũ để áo xuống từ từ đưa tay ra. Do dự một lúc, anh chậm rãi đặt tay lên bờ vai quyến rũ của Lâm Kiều Hân. Cảm giác mát lạnh truyền tới. Rất mềm mại. Lâm Kiều Hân ngồi thẳng dậy. Trương Minh Vũ nhanh chóng mặc áo cho Lâm Kiều Hân. Lâm Kiều Hân cài cúc áo lại. Trương Minh Vũ đi về phía cửa. Cánh cửa mở toang. Liễu Thanh Duyệt khẽ cau mày, nghi ngờ hỏi: "Mở cửa thôi sao lại lâu vậy?" Ồ... Trương Minh Vũ mỉm cười ngượng ngùng nói: "Thu dọn đồ đạc chút thôi”. Liễu Thanh Duyệt nghi ngờ liếc nhìn. Nhìn lại. Đúng lúc nhìn thấy Lâm Kiều Hân cài cúc áo cuối cùng. Liễu Thanh Duyệt nhíu mày, khẽ cười nói: "Sao vậy? Em lợi dụng sàm sỡ cô ấy à?" Hả? Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất đắc dĩ. Câu hỏi này... Liễu Thanh Duyệt trợn tròn mắt. Cô ấy bước vào. Lâm Kiều Hân im lặng nằm xuống, nở nụ cười lịch sự trên khóe miệng. Liễu Thanh Duyệt chậm rãi hỏi: "Sao rồi? Bây giờ trên người em còn đau không?" Lâm Kiều Hân cảm nhận một hồi, mới nói: "Tốt hơn nhiều rồi, bây giờ không động đậy thì sẽ không đau”. Liễu Thanh Duyệt gật đầu nói: "Vậy thì tốt, chỉ là một vài vết thương ngoài da, chẳng mấy chốc sẽ khôi phục”. Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu. Liễu Thanh Duyệt lại hỏi: "À, em trai, bụng em có đau không?" Trương Minh Vũ cẩn thận cảm nhận, cười nói: "Không, dường như không có gì xảy ra”. Liễu Thanh Duyệt thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy thì tốt, nhìn có vẻ không bị thương vào trong”. Ồ... Trương Minh Vũ sững sờ. Sau đó anh mới hiểu tại sao Liễu Thanh Duyệt vừa nãy lại lo lắng như vậy. Nghĩ lại cũng bình thường. Dù sao lực chân lúc đó thật sự không nhỏ, bị thương vào tới bên trong cũng không phải là không có khả năng. Liễu Thanh Duyệt hỏi thêm vài câu, sau khi xác định Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân đều không sao, cô ấy quay người rời đi. Trương Minh Vũ đóng cửa lại, khóe miệng lại nở nụ cười. Có chị tư ở đây thật tốt, anh không phải lo lắng về bất cứ điều gì. Anh quay người lại. Vừa lúc bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Lâm Kiều Hân. Tim Trương Minh Vũ giật thót. Tại sao lại nhìn mình như vậy... Lâm Kiều Hân chậm rãi nói: "Trương Minh Vũ, chị tư và anh có quan hệ gì?” Trương Minh Vũ thản nhiên nói: "Chị ấy là sư tỷ của anh”. Sư tỷ ư? Lâm Kiều Hân yên lặng gật đầu. Nhưng... sư phụ của Trương Minh Vũ là ai? Lâm Kiều Hân trở nên tò mò về Trương Minh Vũ. Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều. Anh bước từng bước, nhanh chóng ngồi xuống mép giường. Lâm Kiều Hân lại hỏi: "Anh có tổng cộng bao nhiêu sư tỷ?" Trương Minh Vũ cười nói: "Sáu người, bọn họ đối xử với anh còn tốt hơn cả chị gái ruột, bây giờ em đã gặp bốn người trong số họ rồi”. "Còn hai người nữa... lâu lắm anh cũng chưa gặp”. Vừa nói, trong lòng anh vừa có cảm giác nhớ nhung. Chị cả, chị năm. Khi nào hai người mới xuất hiện? Lâm Kiều Hân kinh ngạc hỏi: "Quan hệ giữa mọi người rất tốt nhỉ?" Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Ừ, rất tốt!" Nghĩ đến các chị gái của mình, Trương Minh Vũ không thể kiềm chế được sự kích động! Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân chợt lóe lên vẻ ngưỡng mộ. Không biết lý do tại sao.