Trương Minh Vũ cười ha hả nói: "Anh đến công ty xem thế nào”. Lâm Kiều Hân cau mày. Thật sao? Chẳng biết tại sao, cô thấy hơi thất vọng khó hiểu. Nhưng cô ấy hiểu. Nếu Trương Minh Vũ không đi báo thù thì mới an toàn. Lâm Kiều Hân cười nói: "Được, vậy em ở nhà đợi anh”. Không gây thêm phiền phức. Trương Minh Vũ gật đầu. Đột nhiên, Trương Minh Vũ nhớ tới một chuyện, chậm rãi hỏi: "Ngày hôm qua tại sao em lại bị bắt đi?" “Không phải em ở trong đại viện sao?” Chuyện này... Nụ cười trên mặt Lâm Kiều Hân dần thu lại, cô nói: "Có người lừa em”. Lừa em hả? Trương Minh Vũ sửng sốt. Lúc lâu sau anh mới hỏi: "Là ai?" Lâm Kiều Hân khẽ nghiến răng. Do dự một lúc lâu, cô nói: "Mẹ... mẹ em”. Hả? Trương Minh Vũ lập tức mở to hai mắt! Lý Phượng Cầm? Không phải mấy người bà hai và Lâm Tuấn Minh sao? Trương Minh Vũ ngơ ngác. Lâm Kiều Hân chậm rãi nói: "Minh Vũ, anh làm việc của anh trước đi, chuyện này... em sẽ xử lý”. Hả? Trong mắt Trương Minh Vũ lại hiện lên vẻ mơ hồ. Dường như chuyện này không hề đơn giản. Trương Minh Vũ gật đầu nói: "Được, lần này phải cẩn thận hơn”. Lâm Kiều Hân cười nói: "Yên tâm đi”. Hả? Trương Minh Vũ sửng sốt. Sao lại cười nữa vậy? Trương Minh Vũ yên lặng xoay người đi ra cửa. Lâm Kiều Hân yên lặng nhìn bóng lưng của anh, trên môi luôn nở nụ cười. Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ biến mất. Nụ cười trên khóe miệng Lâm Kiều Hân dần biến mất. Có một câu cô chưa nói ra. Cô ở trong đại viện cũng rất cảnh giác, sở dĩ bị lừa là vì... Trương Minh Vũ. Lý Phượng Cầm nói rằng Trương Minh Vũ... đã bị bao vây. Haizz. Cuối cùng, Lâm Kiều Hân chỉ có thể im lặng thở dài. Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều. Chẳng mấy chốc, anh đã đến cổng đại viện. Long Tam lái xe đợi. Thấy vậy, Trương Minh Vũ nhíu mày, trong lòng lại hiện lên vẻ lo lắng. Trương Minh Vũ nói: "Long Tam, anh ở đây bảo vệ Kiều Hân, tôi ra ngoài một mình cũng được”. Hả? Long Tam cau mày. Trương Minh Vũ nghiêm túc nói: “Yên tâm, bây giờ tôi tự bảo vệ mình được”. Chuyện này... Cuối cùng, Long Tam khẽ gật đầu. Sau khi đỗ xe sang một bên, anh ta xuống xe đi bộ quay lại đại viện. Trương Minh Vũ bước đi. Từ cửa sổ trên tầng hai của biệt thự, Lâm Kiều Hân lặng lẽ quan sát cảnh tượng này. Trong lòng thấy chua xót khó hiểu. Không lâu sau, Trương Minh Vũ biến mất khỏi tầm mắt. Lâm Kiều Hân siết chặt nắm tay, vẻ kiên định trong đôi mắt càng thêm sâu! Trương Minh Vũ không để ý. Lúc này, anh đã ngồi trên taxi đi thẳng đến tập đoàn Chu Thị. Phía doanh nghiệp phải phát triển nhanh chóng. Nhưng bên phía Dạ Thập Nhị... Trương Minh Vũ hơi nheo mắt, lạnh lùng như băng. Vốn dĩ anh chỉ muốn phát triển nhanh chóng, cố gắng tránh va chạm trực diện với Thần Ẩn và nhà họ Âu Dương. Nhưng bây giờ... Trương Minh Vũ đổi ý!