Triệu Khoát hơi nheo mắt, trong mắt lóe lên vẻ nghiêm túc. Năm trăm triệu tệ. Đối với nhà họ Triệu, đó là một số tiền khá lớn. Nhưng... Bây giờ hắn không chắc chắn rốt cuộc Lục Chính Minh còn tên đàn em nào nữa hay không! Hắn hơi do dự. Lục Chính Minh giễu cợt nói: "Không dám à? Không dám thì thôi vậy, tôi cũng không muốn bắt nạt người khác”. Nói xong gã không ngừng cười khẩy! Triệu Khoát hơi híp mắt lại, trong mắt bừng bừng lửa giận! Khích tướng sao? Nhưng... Dù sao cũng có rất nhiều người đang xem! Nếu hắn không dám ứng chiến thì sao có thể đứng vững ở Tĩnh Châu? Một lúc lâu sau, Triệu Khoát nghiến răng nói: "Được, cược thì cược! Có gì mà không dám chứ?" Ồ... Xung quanh lại vang lên tiếng trầm trồ! Cược thật à? Khóe miệng Lục Chính Minh khẽ giật! Sao lại... đồng ý vậy? Chuyện này... Hắn không sợ sao? Vẻ hoảng hốt lóe lên trong mắt Lục Chính Minh. Dù sao... Gã cũng không có đàn em nào đánh được nữa! Mọi người xung quanh đều im lặng, ánh mắt đều dán chặt vào Triệu Khoát và Lục Chính Minh! Thật lợi hại! Trương Minh Vũ siết chặt nắm đấm, trong mắt tràn đầy khát vọng! Một tỷ tệ! Nhưng... lấy bằng cách nào? Liễu Thanh Duyệt cau mày hỏi: "Em muốn đi à?" Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu! Khóe miệng Liễu Thanh Duyệt nở nụ cười, cô ấy thấp giọng nói: "Chị có cách này”. Hả? Nghe vậy, Trương Minh nhất thời kinh ngạc! Liễu Thanh Duyệt mỉm cười thần bí nói: "Đừng nôn nóng, chúng ta cứ đợi đàn em của bọn chúng đến rồi nói tiếp”. Trương Minh Vũ kích động nói: "Được ạ!" Anh luôn tin tưởng vô điều kiện những lời của Liễu Thanh Duyệt! Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Lục Chính Minh. Suy cho cùng... Bây giờ chỉ đợi đàn em của Lục Chính Minh. Triệu Khoát mặc dù căng thẳng, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ trào phúng! Rất tự tin. Liễu Thanh Duyệt ngẫm nghĩ, lấy điện thoại ra, yên lặng soạn một tin nhắn. Sau đó gửi đi. Đôi mắt Trương Minh Vũ lóe sáng. Chị ấy đang tìm cách à? Ha ha! Trương Minh Vũ cười toe toét, vô cùng hào hứng! Một tỷ đấy! Khoan nói đến một tỷ tệ, năm trăm triệu tệ cũng đã đủ rồi! Nếu có thể hoàn thành mục tiêu lần nữa thì thu hoạch hôm nay quá lớn! Tuyệt! Trương Minh Vũ vô cùng phấn khích! Lục Chính Minh cuối cùng cũng lấy điện thoại di động ra, lặng lẽ bước sang một bên. Triệu Khoát hơi nheo mắt lại. Có người thật à? Dù sao cũng đã đánh cược, hắn nói thêm gì cũng vô dụng. Chỉ có thể âm thầm cầu nguyện. Ngay sau đó, cuộc gọi đã được kết nối. Lục Chính Minh rất nghiêm túc nói: "Anh lập tức tới đây ngay, nhất định phải tới!" "Nếu như thắng, thù lao... gấp mười lần!" Hả? Trương Minh Vũ cau mày. Khóe miệng của những người xung quanh co giật dữ dội. Quả nhiên hào phóng! Chẳng mấy chốc, điện thoại đã ngắt kết nối. Hai mắt Lục Chính Minh sáng ngời! Triệu Khoát cau mày. Cả hai đều có suy nghĩ của riêng mình, không ai nói nhiều. Thời gian chậm rãi trôi qua. Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Mọi người liếc mắt nhìn sang. Vừa lúc nhìn thấy một thanh niên bước vào cùng với cô phục vụ xinh đẹp. Vẻ mặt cung kính! Xì! Mọi người đều thất vọng. Bọn họ còn tưởng là đàn em của Lục Chính Minh đến... Trương Minh Vũ trừng mắt hậm hực. Nhưng điều khiến anh bất ngờ là thanh niên đó đi thẳng về phía anh. Hả? Trương Minh Vũ sửng sốt. Nhìn kỹ hơn, anh ta mặc quần áo hàng hiệu, có vẻ là cậu chủ con nhà giàu. Thanh niên đó nhanh chóng đi tới trước mặt Liễu Thanh Duyệt, cung kính nói: "Thần y có gì căn dặn ạ?" Trương Minh Vũ sửng sốt.