Rõ ràng là Trần Băng Băng cũng muốn phát triển, hơn nữa có vẻ còn rất nóng vội...
Trần Băng Băng nhỏ giọng nói: “Không tệ, không nhìn ra cậu cũng khá thông minh đấy”.
Trương Minh Vũ bực bội nói: “Còn nhiều thứ chị không nhìn ra lắm”.
Dứt lời anh ngoảnh mặt đi.
Có gì đáng để đắc ý chứ...
Trần Băng Băng nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Thú vị đấy!
Trần Băng Băng thản nhiên nói: “Được, chúng ta ngồi xuống nói chuyện”.
Nói xong, cô ấy xoay người bước sang một bên.
Liễu Thanh Duyệt âm thầm giơ ngón tay cái về phía Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.
Chẳng mấy chốc, hai chị em cũng ngồi xuống.
Trương Minh Vũ chậm rãi hỏi: “Phương án hợp tác là gì?”
Trần Băng Băng trầm ngâm một lúc, chậm rãi nói: “Tôi có một cách để nhắm vào Âu Dương Triết, cậu bỏ tiền, đơn giản không?”
Trương Minh Vũ bĩu môi, nói: “Chị cho rằng tôi là kẻ ngốc sao?”
Muốn tay không bắt sói trắng à?
Trần Băng Băng sửng sốt.
Liễu Thanh Duyệt giải thích: “Em trai, biện pháp này quả thật chỉ có mình cô ấy biết”.
Hả?
Trương Minh Vũ cau mày.
Trần Băng Băng tiếp tục nói: “Không lừa cậu, tôi đang nói chuyện nghiêm túc, cậu bỏ tiền, tôi chắc chắn có thể giúp cậu diệt trừ đại bộ phận những kẻ nịnh bợ Âu Dương Triết trong tỉnh này”.
Trong mắt Trương Minh Vũ loé lên tia sáng.
Tự tin vậy sao?
Trương Minh Vũ cười nói: “Được, chị muốn bao nhiêu?”
Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ hỏi: “Nếu tôi đầu tư hai tỷ cho chị, tôi sẽ nhận được lợi ích gì?”
Trần Băng Băng hơi ngả người ra sau, thấp giọng nói: “Đừng lo, lợi ích cậu nhận được chắc chắn là lớn nhất, tôi kinh doanh giúp cậu, không cần bất cứ thứ gì”.
Hả?
Trương Minh Vũ nghe vậy lập tức sững sờ.
Trần Băng Băng tiếp tục nói: “Nhưng... Lúc tôi cần, cậu phải thừa nhận rằng những sản nghiệp này là của tôi”.
Thừa nhận?
Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ khó hiểu.
Một lúc lâu sau, anh mới hỏi: “Chỉ thừa nhận là được à? Không cần những thứ khác?”
Bây giờ anh vẫn hơi nghi ngờ!
Đây... hoàn toàn là cho không đấy!
Trần Băng Băng đắc ý nói: “Thừa nhận là được, chút tiền lẻ này tôi chẳng coi trọng đâu”.
Khoé miệng Trương Minh Vũ khẽ giật.
Thật... kiêu ngạo...
Nhưng...
Thật sao?
Trương Minh Vũ do dự một lúc, lúc này mới nhìn về phía Liễu Thanh Duyệt.
Chị tư sẽ không lừa anh.
Liễu Thanh Duyệt khẽ gật đầu.
Khoé miệng Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười, anh nói: “Được, tôi có thể gom tiền cho chị”.
Hả?
Trong ánh mắt Trần Băng Băng thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Làm được thật à?
Trên mặt Trần Băng Băng lộ ra vẻ kích động!
Khoé miệng Liễu Thanh Duyệt cũng nở nụ cười.
Thành công rồi.
Một lúc lâu sau, Trần Băng Băng mới lên tiếng: “Cậu nghe kỹ đây, bắt buộc phải là hai tỷ tệ, một đồng cũng không được thiếu”.
“Nữa nữa, trong vòng ba ngày phải gom đủ”.
Trong mắt Trương Minh Vũ loé lên tia sáng bất đắc dĩ.
Lần đầu tiên thấy người được đầu tư khí thế mạnh mẽ như vậy...
Trương Minh Vũ cười nói: “Được, không thành vấn đề”.
Hai tỷ tệ... chắc là có thể gom đủ nhỉ?
Bốp!
Trần Băng Băng vỗ tay, cười nói: “Được, hợp tác vui vẻ!”
Trương Minh Vũ sợ hết hồn.
Trần Băng Băng mỉm cười thần bí, nói: “Không lâu nữa cậu sẽ biết, hợp tác với tôi là may mắn tới nhường nào”.
“Cậu phải cảm ơn chị tư của cậu thật tốt, biết chưa hả?”
Trương Minh Vũ trừng mắt không vui.
Không cần chị nhắc.
Cứ như một món nợ!
Liễu Thanh Duyệt cũng nở nụ cười bất lực.
Bỗng nhiên, chuông điện thoại vang lên.
Trương Minh Vũ ngơ ngác.
Anh lấy điện thoại ra, là Tần Minh Nguyệt gọi tới.